Mầm ươm

Những con búp bê bằng giấy  - Nhị Tường (dịch)  - Mầm ươm

16/12/2014 15:48
Lượt xem 6434

Brian lướt nhìn dãy tường dọc theo hành lang quá quen thuộc với cậu trong nhiều năm qua. Khi cậu bước vào khung cửa số 32, một cơn sóng tình cảm dữ dội ập tràn lên cậu, cậu phải chống chọi để không bị dìm chết. Khuôn mặt cô em gái sáng lên với nụ cười tươi tắn cùng đôi mắt sáng lấp lánh, như mọi lần khi cô bé thấy anh mình.

Peggy lên bảy tuổi. Tất cả mọi người đều yêu mến em với một tình cảm vô bờ bến. Em sẽ nói huyên thiên với người nào chịu lắng nghe, và rất hiếm khi em khóc. Peggy đang chết dần vì căn bệnh ung thư.

Brian thường xuyên túc trực ở bệnh viện, vì biết cô em gái bé bỏng của mình chỉ còn sống sót được một thời gian ngắn. Cuộc sống bình thường của cậu như bao đứa trẻ mười sáu tuổi khác đã phải chịu một chấn thương tinh thần khi nghe chẩn đoán về căn bệnh hiểm nghèo của em mình. Cậu yêu em gái hơn bất cứ điều gì khác trên đời, cậu muốn điên lên khi cô em gái dễ thương vô tội như vậy đã phải chịu một căn bệnh nghiệt ngã.

Với khả năng sáng tạo và khéo léo, Peggy đã làm cho Brian sững sờ. Em đã sưu tập những con búp bê em đã làm. Tất cả là 62 con búp bê giấy gắn vào phía sau giường của em. Khi Brian hỏi về những con búp bê đó, em chỉ luôn cười một cách hạnh phúc và nói chúng là những người bạn của em. Brian buồn phiền vì giờ đây em cậu đã không còn một cuộc sống bình thường của một đứa trẻ lên bảy nữa, em phải tạo tự ra những người bạn cho mình. Trái tim cậu càng tan nát hơn khi nhìn em chơi với những đứa trẻ đau ốm khác.

Mỗi ngày trôi qua giống như tiếng tích tắc của một trái bom hẹn giờ đối với Brian. Ngày qua ngày, Peggy trở nên ốm yếu hơn, nhưng tâm hồn em vẫn luôn mạnh mẽ. Mỗi tiếng cười của em đâm vào tim cậu. Em hỏi vì sao cậu trông quá buồn. Cậu khó có thể cười được mặc dù cậu luôn tỏ ra mọi việc đều ổn cả. Khi cậu không ở bệnh viện, cậu phí hầu hết thời gian nhốt mình trong phòng. Nhiều lần cậu đập đầu vào tường một cách không tự chủ đến khi đau điếng. Cậu khóc than, nổi cơn điên vô cớ. Cuộc sống của cậu như vỡ tan ra, như thể chính cậu đang hấp hối.

Hai tuần sau ngày sinh nhật lần thứ 8, Peggy qua đời. Dù đã biết trước điều ấy sẽ đến, nhưng cõi lòng của Brian vẫn tan nát. Cậu chưa hề chờ đợi sự hiu quạnh mà Peggy đã bỏ lại.

Khi Brian cố buộc mình đi qua khung cửa số 32 vào khu bệnh phòng ung thư lần cuối cùng, cậu như chờ đợi sẽ thấy Peggy ngồi trên giường. Cậu cầu nguyện để được trông thấy khuôn mặt rạng rỡ, giống như mọi khi của em. Nhưng chỉ còn một sự trống vắng và lạnh lẽo của chiếc giường chào đón cậu. Cậu muốn hét lên và đập vỡ chiếc đèn bàn trên sàn nhà. Cậu muốn làm gì đó để trốn thoát sự yên lặng. Sự yên lặng là một điều vốn xa lạ với Peggy, nhưng em đã đi rồi, và sự im lặng đó dày đặc đến nỗi làm cho cậu ngạt thở.

Thế rồi cậu nhìn thấy những con búp bê giấy nhỏ nhắn từ trên bức tường mỉm cười với cậu. Brian tìm một chiếc hộp và đặt chúng vào bên trong, vì không thể vứt đi được. Cậu nhặt từng con búp bê một trên tường xuống, lần đầu tiên nhìn thấy những dòng chữ trên lưng mỗi con búp bê: Terrah, Ivy, Nicole, Amy, Justin, Chris... vv... Chỉ có một cái tên quen thuộc nằm sẵn trong óc cậu: Jesse. Jesse từng là người bạn đầu tiên và tốt nhất của Peggy ở bệnh viện. Jesse đã chết cách đây một năm. Thế rồi Bian nhận ra nhiều cái tên nữa, và cậu hiểu ra vì sao chúng quá quen thuộc.

Những con búp bê giấy là tất cả những người bạn của Peggy đã chết kể từ khi em đến bệnh viện. Khi Brian lấy con búp bê cuối cùng thứ 62 khỏi bức tường với bàn tay run rẩy, cậu nhận ra rằng đó là một con búp bê chưa từng có trước đây. Nó màu tím, màu mà Peggy vốn yêu thích, với một nụ cười rộng mở được vẽ bằng bút chì. Khi Brian lật con búp bê để đọc phía sau lưng, cậu bỗng chợt nhận ra một thực tại không thể né tránh_ lần đầu tiên cậu hiểu rằng em gái cậu sẽ không bao giờ quay trở lại. Nước mắt đầm đìa khi cái tên viết bằng bút chì: "Peggy" đập vào mắt cậu.

Em đã biết hết.

Trong đầu cậu lại vang lên cái giọng ngọt ngào mà cậu đã từng nghe từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu hiểu được em gái mình. Suốt thời gian qua cậu đã giấu giếm, giả vờ như mọi việc đều bình thường, vì lợi ích cho em (hay để trấn an chính cậu?). Suốt thời gian đó, em đã biết rằng em sắp chết, tuy nhiên chưa một lần nào em nói rằng điều đó thật bất công.

Khi những hồi ức về Peggy tái hiện lại trong óc cậu, cậu nhận thấy rằng mình không thể nào nhớ nỗi đã có lúc nào em thật sự không hạnh phúc. Peggy - dù chỉ là một đứa trẻ, đã chấp nhận bệnh tật và cái chết như một phần của cuộc đời em. Em đã đối mặt với nỗi kinh hoàng nhất của con người với lòng can đảm và quyết định phải làm sao để mỗi ngày em sống thật xứng đáng. Những con búp bê là kỷ niệm và là biểu trưng của cuộc sống. Thay vì khóc than cho những người bạn mà em từng yêu mến, em đã hồi tưởng tất cả những hạnh phúc mà họ đã mang đến cho em. Nhìn cuộc sống qua đôi mắt của Peggy, Brian hiểu rằng em gái cậu không muốn bị xem như một cô gái đã chết vì bệnh ung thư, mà như một cô gái đã từng sáng lên như ánh mặt trời. Với con mắt của cậu, từng ngày, cậu đã dẫn dắt em gái mình đến gần cái chết hơn. Còn dưới mắt Peggy, từng ngày sống trong đời là từng ngày em được tỏa sáng.

Chỉ nghĩ đến sự mất mát của chính mình, Brian đã để cho căn bệnh của em gái ăn mòn tinh thần của cậu. Thay vì tỏ ra là một người anh mạnh mẽ, cậu cứ chối bỏ, và bây giờ đã quá muộn. Lẽ ra cậu đã có thể chia sẻ cuộc sống với em mình, nếu cậu sớm nhận ra điều đó.

Brian nhìn con búp bê giấy nhỏ nhắn trong lòng bàn tay qua màn nước mắt, và cậu nhận ra rằng cũng chưa quá muộn. Cậu có thể đi theo những bước chân của em, học cách tìm thấy điều tốt đẹp nhất trong bất cứ hoàn cảnh nào. Bỗng dưng cậu có một cảm giác kỳ lạ, muốn mỉm một nụ cười. Mặc dù nỗi buồn vẫn đang thắt chặt tim cậu, nhưng nó cũng đã mở đường cho những nụ cười trong cuộc đời của cậu, những nụ cười mà cậu sẽ không bao giờ có được nếu không có một quan niệm sống như Peggy. Cậu chưa bao giờ nhận ra rằng cậu hiểu quá ít về cô em gái, nhưng quan trọng nhất, là cậu đã học được quá nhiều từ em, một cô gái thật can đảm.

Từ ngày đó, Brian đã học được một điều không nên bi quan và chạy trốn trước nghịch cảnh mà nên gắng tìm một giải pháp tích cực, còn hơn là thỉnh thoảng cứ phải náu mình trong bóng tối của nỗi sợ hãi.

Quá thường khi con người sống cho tương lai và cho những gì gọi là “sắp đến” mà họ quên mất phải sống vì “điều gì”. Peggy hiểu rằng thời khắc hiện tại là một món quà. Mỗi ngày, cô bé mở gói quà đó và khám phá tất cả những sự huy hoàng và hạnh phúc mà nó mang đến. Nhận ra giá trị của món quà mới chỉ là một nửa của cuộc tranh đấu. Còn cần phải có sự can đảm và lòng quyết tâm để giành được món quà đó.

Peggy đã ra đi, nhưng hồi ức về em, tấm lòng của em và tất cả những điều em muốn nhắn nhủ vẫn còn tồn tại mãi qua những con búp bê bằng giấy của một đứa trẻ.

Các tác phẩm khác

Nước mưa...  - Mầm ươm

16/12/2014 15:47
Lượt xem 5780
Bạn không bao giờ thấy cô bé đó khóc. Cô bé đó là một món quà quý giá, không chỉ mang niềm vui đến cho họ, mà còn tìm ra niềm vui khi không ai khác có thể...

Mẹ đã làm tất cả cho con chưa?  - Nhị Tường (dịch) - Mầm ươm

16/12/2014 15:46
Lượt xem 5250
Mẹ nôn nóng cho con được nhận thức thế giới, học hỏi và trưởng thành, nhưng mẹ cũng lo lắng vì sẽ có nhiều người mà con phải chạm trán, đương đầu. Mẹ nôn nao một thế giới kỳ diệu sẽ mở ra trước mắt con nhưng cũng lo âu rằng con sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng bởi những điều khác nữa...

Viết cho con trước ngày sinh  - Mầm ươm

16/12/2014 15:45
Lượt xem 8317
Hồi hộp lớn theo con mỗi ngày. Con khiến cha mẹ hơn bao giờ hết gần nhau đến tận cùng. Cha biết xót theo cái nhăn mặt của mẹ mỗi khi đi vào chỗ xóc. Cha biết run lên vì hạnh phúc khi thấy nhịp tim con đập vọng ra từ bụng mẹ. 133 lần/phút. Con khiến cha vượt qua những mệt mỏi thường nhật. Cha bắt đầu bỏ thuốc lá. Từng chút một, mỗi ngày...

Ngày tôi trở thành mẹ  - Hương Lan (dịch) - Mầm ươm

16/12/2014 15:42
Lượt xem 5086
Ngày tôi trở thành mẹ không phải là ngày con gái tôi sinh ra mà là bảy năm sau đó. Trong bảy năm ấy, tôi tối mặt chống chỏi với cuộc hôn nhân mà lúc nào cũng có tiếng chửi rủa. Tôi dồn hết sức lực để tạo nên ngôi nhà "hoàn hảo" - nhằm vượt qua được sự xét nét vào mỗi tối - đến nỗi con gái tôi tới tuổi lẫm chẫm biết đi hồi nào không hay. Tôi đã cố gắng không ngơi nghỉ hầu làm vui lòng ông chồng, để rồi đột nhiên nhận thấy những năm tháng quý báu vùn vụt trôi qua không thể nào lấy lại được nữa...

Tiết kiệm nước  - Hương Lan (dịch) - Mầm ươm

16/12/2014 15:41
Lượt xem 5292
Một tối thứ Sáu, tôi đang nằm khoan khoái trên giường với cuốn tiểu thuyết trên tay, chợt nghe: vòi nước nhà bếp vừa mở. Rõ ràng có ai đó trong nhà muốn uống nước trước khi đi ngủ. Thường thì âm thanh đó vào tai này sẽ lập tức lọt qua tai kia đi luôn. Nhưng tối nay thì khác. Đã mấy tuần rồi, kể từ khi rao giảng cho hai đứa con về chính sách tiết kiệm - đặc biệt là tiết kiệm điện và nước - tôi rất nhạy cảm với từng chiếc quạt bật lên, mỗi giọt nước rỏ xuống, hay mỗi tiếng giật toa-lét trôi.

Con cảm ơn Mẹ!  - Mầm ươm

16/12/2014 15:41
Lượt xem 4145
Con cảm ơn mẹ... mẹ đã làm con hiểu được không phải lúc nào nước mắt cũng là hiện thân của sự mềm yếu. Con cảm ơn mẹ... mẹ luôn bắt con phải nhớ nói lời "Cảm ơn", "Xin lỗi". Con cảm ơn mẹ... mẹ đã không ngừng nhắc nhở con rằng đôi khi im lặng là vàng...

Lòng mẹ  - Mầm ươm

16/12/2014 15:40
Lượt xem 5762
Bế đứa con trai vừa mới chào đời lên, bà mẹ nhè nhẹ đong đưa đôi tay và hát: Thương con mẹ thương con - Yêu con mẹ yêu con - Yêu - suốt một cuộc đời - Ðến ngày con lớn khôn...

Ngậm miệng lại và dang rộng tay ra  - Hương Lan (dịch) - Mầm ươm

16/12/2014 15:38
Lượt xem 4631
Bạn tôi gọi báo một tin sét đánh: đứa con gái của cô chửa hoang! Cô ấy kể lại cảnh tượng kinh khủng khi đứa con gái thú nhận điều đó với hai vợ chồng cô. Họ đã trách móc, đổ lỗi cho nhau, tất cả xoay quanh nội dung "Làm sao mà chuyện đó lại có thể xảy ra?". Tôi cảm thấy chua xót cho gia đình họ...

Lòng ái quốc  - Hà Mai Anh (dịch) - Mầm ươm

16/12/2014 15:37
Lượt xem 4723
Đầu bài thi của con sáng nay là: "Tại sao anh yêu xứ sở của anh?". Con đã cảm động về chuyện Chú Lính đánh trống hôm trước, cha chắc chắn con đã làm bài một cách dễ dàng. Tại sao anh yêu xứ sở của anh? Câu hỏi ấy chẳng làm nẩy nở trong óc con biết bao nhiêu là câu trả lời hay sao?

Câu hỏi  - Hương Lan (dịch) - Mầm ươm

16/12/2014 15:36
Lượt xem 5352
Cuối cùng rồi chúng tôi cũng nhận được cú điện "chờ đợi bấy lâu". Và ngày hôm sau một chú bé tí hon được trao vào tay tôi. Nỗi lo sợ mơ hồ, dai dẳng nọ liền bị chế ngự bởi niềm vui thuần khiết được ôm đứa con trai mới sinh và đặt tên bé là Eric...

Hiển thị 1 - 10 tin trong 64 kết quả