Rau đắng

Bây giờ anh vui lòng chưa  - Rau đắng

16/12/2014 21:18
Lượt xem 7143

Hồi thứ nhất

Anh: Xin chào cô. Tôi có thể vào được chứ?

Chị : Xin chào. Cứ vào đi. Can đảm lên chứ chàng trai trẻ!

Anh: Tôi mang bộ quần áo đến để...

Chị: Để làm cho nó trẻ ra chứ gì?

Anh: Vâng, vâng... chị hiểu cho.

Chị: Bao giờ tôi cũng hiểu từ nửa câu của khách hàng. Vết đen thì ngay đến mặt trời cũng đôi khi có vết. Nhưng chúng ta vẫn sống được yên ổn tuy không làm mất những vết đen đó. Còn khi quần áo bị vết bẩn thì...

Anh: Thì sẽ làm cho người ta buồn bực biết bao.

Chị: Ở con người, mọi thứ phải tuyệt đẹp.

Anh: Đúng vậy, cả quần áo, dáng người và nét mặt... Như người ta đang đang đứng trước mặt tôi vậy.

Chị: Thôi, anh đưa bộ quần áo đây tôi xem (cười hể hả). Chỉ bẩn một chút thôi. Tôi sẽ tự tay giặt lấy.

Anh: Thế thì cảm ơn chị quá.

Chị: Có gì đâu chàng trai ơi, sau một tuần lễ nữa bộ quần áo này sẽ sạch sẽ và đẹp như anh vậy. Anh phải trả hai rúp ba mươi cô-pếch. Biên lai đây. Nhưng anh đừng đánh mất nhé!

Anh: Mất thế nào được. Tôi sẽ giữ nó ở chỗ trái tim này.

Chị: Rất hân hạnh được làm quen. Xin chào chàng trai trẻ.

***

Hồi thứ hai

Anh: Chào chị! Tôi đã đến, chắc chị còn nhớ chứ?

Chị: Không dám (giọng khô khan). Anh hỏi gì?

Anh: Đây là tờ hóa đơn. Tôi đã mang ở trái tim mình cả tuần lễ.

Chị: Chắc túi quần anh bị rách chứ gì?

Anh: Không, nhưng tôi... tôi...

Chị: Thôi được, đấy là chuyện riêng của anh. Anh muốn cất đâu thì cất mặc anh. Tôi chỉ quan tâm đến việc anh lấy cái gì?

Anh: Bộ quần áo, có vết bẩn nhẹ.

Chị: Tẩy giặt chưa xong, một tuần nữa trở lại!

***

Hồi thứ ba

Anh: Hóa đơn của tôi đây.

Chị: Cái anh này, sao lại chìa ngay giấy vào trước mũi người ta. Thật bất lịch sự. Anh cần gì?

Anh: Tôi đến lấy bộ quần áo.

Chị: Quần áo người ta đã đưa từ xưởng giặt đến đâu!

Anh: Nhưng đã quá hạn một tuần lễ rồi còn gì...

Chị: Anh đứng tránh cái cửa ra một tý. Không có anh người ta cũng đủ ngạt thở rồi.

Anh: Thế bao giờ thì được lấy?

Chị: Bao giờ tẩy giặt xong người ta khắc trả. Có thế mà cũng phải thắc mắc. Thiên hạ ngày nay thật là kỳ quặc!

***

Hồi thứ tư

(Sau hai tuần lễ nữa)

Anh: Tôi lại đến. Lần này chắc...

Chị: Tôi trông thấy rồi, có phải ai cũng mù đâu! Anh hình như không còn việc gì nữa ngoài việc đến khủng bố tinh thần chúng tôi.

Anh: Trời! Nhưng đã một tháng qua rồi còn gì...

Chị: Thôi, không phải nhiều lời. Kìa, anh hãy mang quần áo của anh về.

Anh: Nhưng... Đấy đâu có phải là bộ quần áo của tôi. Bộ quần áo của tôi màu xám cơ mà. Còn bộ này lại màu tím.

Chị: Xám hay tím thì khác gì nhau. Sau một quy trình công nghệ, màu sắc có thể bị thay đổi chút ít.

Anh: Hơn nữa ở đây lại có một chỗ rách.

Chị: Rách thì sao? Anh định bắt tôi vá cho anh nữa chắc?

Anh: Nhưng không phải tôi làm rách. Hơn nữa bộ quần áo này không phải kích thước tôi mặc vừa.

Chị: Lạ thật, khách hàng đâu mà chậm hiểu thế? Anh phải biết, sau khi giặt thì quần áo bao giờ cũng co lại chứ.

Anh: Ô, kia rồi! (mừng rỡ chỉ tay). Chị hãy xem trong góc phòng dưới đất kia kìa. Bộ quần áo ấy mới đúng là của tôi đấy. Cái quần nằm chỗ kia, còn cái áo chỗ kia. Chị làm ơn đưa hộ tôi!

Chị: Đây có phải không?

Anh: Tất nhiên, đúng rồi (mừng rỡ). Cảm ơn, cảm ơn! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền chị mấy lần.

Chị: (nhún vai) Không dám! Bây giờ anh vui lòng chưa?

Anh: Còn phải nói!

Chị: Nếu vậy thì anh hãy viết vài lời cảm ơn vào quyển sổ góp ý này. Làm "vừa lòng khách đến, vui lòng khách đi" bao giờ cũng là mục tiêu phấn đấu của chúng tôi.

Anh: Tôi sẽ viết ngay. Còn gì vui hơn khi lại được thấy bộ quần áo của mình. Đúng bộ quần áo của mình. (Viết lời cảm ơn và khen ngợi xong, anh thanh niên sung sướng ôm bộ quần áo ra về).

Chị: Thật là một khách hàng lạ lùng! Thế mà tôi đã quên không đưa bộ quần áo của anh ta đi giặt ngay từ hôm ấy...

Chuyện cười Ba Lan

Các tác phẩm khác

Nghệ thuật bậc thầy  - Rau đắng

16/12/2014 17:13
Lượt xem 2925
Hóa ra bạn tôi không chỉ là triết gia mà còn là một nhà tâm lý sâu sắc. Hắn mô tả tình trạng thảm hại của tôi chính xác đến từng ly, cứ như thể lúc đó hắn đang rình ngoài hè và thô lố mắt nhòm qua khe cửa...

Bữa ăn trưa  - Rau đắng

16/12/2014 17:09
Lượt xem 2852
Lúc hóa đơn đưa ra, tôi trả tiền xong, chỉ còn có ba francs, không đủ để thưởng cho người hầu bàn, nên để nguyên ba francs trên khay, không nói gì. Bà ta nhìn số tiền thưởng ít ỏi đó một lát. Tôi biết chắc là bà ta nghĩ rằng tôi hà tiện, bủn xỉn. Nhưng đâu biết cả

Chuyện rắn  - Rau đắng

16/12/2014 17:07
Lượt xem 2578
Có một bài học rút ra từ chuyện chẳng đâu vào đâu này - tôi dạy thằng con - là một người mạnh mẽ, cứng rắn cần phải đứng lên để tranh luận chống lại những thông tin lệch lạc của những kẻ bảo thủ và chưa được giáo dục đầy đủ.

Những điều trớ trêu của kỹ thuật  - Rau đắng

16/12/2014 17:05
Lượt xem 2391
Họ ngấm ngầm chế tạo tại các xưởng máy của họ những chiếc ô tô, máy thu thanh, máy kéo và xe vận tải theo các sơ đồ và bản vẽ bí mật. Họ che dấu toàn thế giới việc sản xuất của họ. Người Thổ, những kẻ có sức mạnh xưa nay ai cũng biết, đã dùng quả búa nện để trị máy kéo, dùng nước tiểu đối với ô tô buýt...

Hãy quên tất cả những gì các em đã học  - Rau đắng

16/12/2014 17:04
Lượt xem 2383
Sau khi đi đi lại lại trên bục một hồi, bỗng ông cất cao giọng nói với chúng tôi: "Các em, như vậy chúng ta phải quên hết những gì các em đã học cho đến ngày hôm qua. Thầy sẽ dạy lại các em từ đầu tất cả. Các em có hiểu không? Thế là rõ chứ?"...

Kiến trúc sư... đã xây nên Châu Mỹ  - Rau đắng

16/12/2014 17:00
Lượt xem 1832
Bị bắt quả tang, cô giáo xấu hổ đỏ bừng mặt. Chúng tôi cứ tưởng ông thanh tra sẽ đòi hỏi học sinh giải toán trước khi chép thơ. Ai ngờ... do vô tình, ông ấy đã thay đổi thứ tự công việc và thế là Chengis sa bẫy, trở thành nạn nhân khốn khổ của ông thanh tra.

Có làm thì mới có ăn...  - Rau đắng

16/12/2014 16:56
Lượt xem 2341
Ba mẹ nói thiệt đi, chăm chỉ hay lười biếng là tốt? Tại sao mọi người vẫn chê ông Zeinel lười biếng. Chính ba và mấy chú vẫn bảo ông ta ngu, thộn, đầu bò đấy thôi. Thế mà ông ta có nhà máy, cửa hàng, công ty,... rồi xe hơi, nhà lầu nữa... Con ông ấy cũng lại dốt nát, ngu đần không chịu học hành gì cả...

Tôi không ngờ em lại như vậy...  - Rau đắng

16/12/2014 16:53
Lượt xem 2663
Thế là theo sự tính toán chi tiết của Osman, thầy giáo phải bỏ ra mỗi ngày hơn 11 giờ đồng hồ để chấm cho xong bài kiểm tra của lớp tôi. Ngay cả khi thầy bỏ không ngủ, thầy cũng không có đủ thời giờ để làm hết việc. Sau khi nghe Osman giảng giải, cả lũ chúng tôi im lặng không nói được gì.

Vì sao tôi không trở thành nhà văn  - Rau đắng

16/12/2014 16:50
Lượt xem 2192
Bạn có thể tưởng tượng là tôi đau khổ đến thế nào. Sau đó, tôi kết luận là người thời nay sẽ không hiểu được văn chương cao siêu của tôi, nên tôi sẽ không chấp nhất với họ làm gì. Tôi quay sang làm thơ....

Cái kính  - Rau đắng

16/12/2014 16:49
Lượt xem 2691
Lâu nay tôi vẫn thầm mong cho tóc chóng rụng, cho trán hói đi. Rồi đeo thêm chiếc kính vào cho ra dáng trí thức. Vì tôi cho như thế là dấu hiệu của một anh trí thức. Ngay như anh bán thịt bây giờ mà để trán hói và mang kính vào, tôi cho trông cũng không khác gì giáo sư đại học!

Hiển thị 71 - 80 tin trong 85 kết quả