Rau đắng

Bộ quần áo may đo  - Rau đắng

16/12/2014 19:05
Lượt xem 3190

Tôi định đi may đo một bộ quần áo mới cho thật vừa vặn. Tôi đến cửa hàng may đo nổi tiếng với cái tên hấp dẫn: “Sẵn sàng phục vụ”.

Ra đón tôi là ông giám đốc cửa hàng, một người trông hoạt bát, nhanh nhẹn và rất dễ thương. Sau khi biết mục đích của tôi, ông giám đốc lịch sự giải thích rằng, cửa hàng này chỉ nhận may đo bằng vật liệu của khách hàng.

- Vật liệu gì cơ? Tôi hỏi.

Ông giám đốc đưa cho tôi một cuốn sách dày cộp, bên ngoài bìa có đề hàng chữ: “Những chỉ dẫn cần thiết mà khách hàng cần biết”.

- Đề nghị anh nghiên cứu kỹ những chỉ dẫn này. – Giám đốc nói – Và mua đủ những thứ vật liệu cần thiết đem đến đây. Chúng tôi xin vui lòng phục vụ.

Ít lâu sau, tôi lại đến cửa hàng may đo ấy. Bác lái xe taxi xách giùm tôi một vali lớn vào theo.

- Đây, hãy đặt vali lên bàn này. – Giám đốc chỉ tay lên bàn mình. Và ông ta hỏi thêm một cách lịch sự - Hy vọng rằng quý khách mang đủ mọi thứ như trong quyển chỉ dẫn đấy chứ?

- Vâng, đủ mọi thứ - Tôi vừa đáp vừa mở chiếc vali to tướng ra.

- Được rồi, chúng ta hãy kiểm tra xem. – Giám đốc nói và mở cuốn sách hướng dẫn ra.

- Vải này, ba thước rưỡi đúng như trong bản chỉ dẫn.

- Tốt lắm, còn vải lót?

- Vải lót đây.

- Vải dựng?

- Có ngay, Cranh lông ngựa loại thượng hạng.

- Thế thì tuyệt trần. Mấy cuộn chỉ?

- Ba cuộn chỉ màu và ba cuộn chỉ trắng.

- Được rồi. Kim cài có chưa?

- Đầy đủ kim cài và kim băng nữa. Nhớ là kim cài của tôi núm nhựa nhiều màu hẳn hoi.

- Thế còn nhẫn đê?

- Đây, hai chiếc.

- Sao lại hai chiếc? Trong hướng dẫn chỉ yêu cầu một nhẫn đê mà thôi.

- Tôi hy vọng rằng thợ may của ông có đủ hai tay.

- Thật là một ý kiến tuyệt vời. Chúng tôi xin hoan nghênh và sẽ rút kinh nghiệm sửa vào bảng hướng dẫn mới. Còn phấn màu? – Đây rồi, đây là kim này, cúc áo này, cúc tay này. À, thế còn thước đâu?

- Tôi đã mua cả thước dây lẫn thước gỗ đây.

- Tuyệt lắm, thế còn kéo?

- Đây, tôi chỉ kiếm được một kéo thợ may, một kéo loại trung.

- Kéo loại trung thì chúng tôi không cần. Nhưng thôi, cửa hàng chúng tôi không quan liêu hình thức làm gì. Đồng chí cứ đưa cả hai cái kéo cho chúng tôi dùng cũng được.

Cuối cùng, giám đốc cửa hàng nhìn tôi với vẻ đầy thiện cảm:

- Anh khiến tôi rất có cảm tình. Cứ như thế này chẳng mấy chốc anh sẽ trở thành một khách hàng gương mẫu có tính kỷ luật và tự giác.

- Tôi rất vui mừng! – Tôi nói và đưa ra một tờ giấy. – Còn cái này nữa. Giấy chứng nhận của bệnh viện.

Nhưng giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Giấy chứng nhận của bệnh viện làm gì? Tôi không hiểu. Và hình như điều này không quy định trong bản chỉ dẫn.

- Đấy là giấy tờ chứng nhận của khoa ngoại bệnh viện rằng hai tay tôi dài bằng nhau. Và hai chân cũng vậy. Điều nay sẽ tạo thuận lợi hơn cho cửa hàng khi cắt may.

- Thật là một sáng kiến tuyệt vời. – Giám đốc cửa hàng reo lên - Từ nay trở đi nếu khách hàng nào không có giấy chứng nhận này thì đừng hòng đến may đo – Giám đốc cửa hàng nắm tay tôi đầy vẻ thích thú và cảm ơn.

Bỗng ông ta chợt nhớ ra điều gì, nét mặt thay đổi hẳn, ngơ ngác tìm quanh rồi lục bới trong vali của tôi. Sau đó, ông ta lắc đầu thất vọng:

- Hỏng rồi ông ơi! Có cái quan trọng nhất thì ông lại không mang đến, thế máy đâu?

- Máy gì? Lần này đến lượt tôi không hiểu.

- Còn hỏi máy gì nữa à? Tất nhiên là máy khâu, ông bạn ạ!

- ...!

Thế là tôi đành phải mua một bộ quần áo ở cửa hàng bán quần áo may sẵn. May mà cũng chọn được bộ vừa như in!

(Truyện châm biếm Đức)

Các tác phẩm khác

Biết ơn vạn bội  - Rau đắng

16/12/2014 19:04
Lượt xem 3040
Tốt quá anh ạ! Tôi đưa nước hoa, nàng bảo đúng là thứ nàng thích nhất. Tôi tặng vải, nàng sướng rơn lên. Bạn ơi, tôi đang hớn hở như một cậu học trò. Anh bảo tôi phải làm gì để có nàng trọn vẹn?

Chát xình chát chát bùm  - Rau đắng

16/12/2014 19:01
Lượt xem 3347
Tôi đã hiểu được thấu đáo điều này: con người cần phải làm mọi việc cho đúng lúc, phù hợp với lứa tuổi của mình. Nếu không sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Người ta nói vậy mà đúng: ai đến 54 tuổi đầu còn chơi bời phá phách thì kẻ ấy sẽ không còn được yên ổn ở trên cõi đời này...

Câu chuyện không có muối  - Rau đắng

16/12/2014 18:59
Lượt xem 4214
Một lần tôi vào cửa hàng thực phẩm, thấy bán bia Pinđen. Đây là loại bia ngon nhất ở Tiệp Khắc mà tại Bra-ti-xla-va không mấy khi có bán. Tất nhiên tôi phải tận dụng dịp may hiếm có này mà mua nhét đầy cặp da.

Các chuyên gia  - Rau đắng

16/12/2014 18:57
Lượt xem 3843
Chẳng còn cách nào khác, đành phải gọi thợ khác đến. Anh chàng đã đến. Ngắm nghía, xem xét, bò dưới bồn... Ađam và Ana luôn cảnh giác. Họ kể với "chuyên gia" điều gì đã xảy ra và không cho anh ra khỏi nơi này nếu như không xem lại toàn bộ nhà tắm...

Cuộc đời buồn tẻ quá  - Rau đắng

16/12/2014 18:56
Lượt xem 3262
Thời gian gần đây chị rất mê các phim săn bắt cướp. Anh đưa chị đi xem phim mỗi tuần ba lần, vào buổi tối, ở rạp gần nhà. Xem xong phim nào, chị cũng bị giật mình trong giấc ngủ, hay thức giấc vào lúc giữa đêm và hét toáng lên làm anh cũng bật dậy theo luôn...

Con mèo Tobermory  - Rau đắng

16/12/2014 18:53
Lượt xem 3604
Thỉnh thoảng chúng ta thấy một con mèo tinh khôn tuyệt vời, vượt xa đồng loại, cũng y như trường hợp loài người vậy. Khi tôi làm quen với Tobermory cách đây độ một tuần, tôi biết ngay mình đã gặp một con mèo thông minh xuất chúng. Tôi đã tiến xa trên con đường thí nghiệm, với Tobermory gần đây tôi đã đạt mục đích.

Chuyện nhỏ  - Rau đắng

16/12/2014 18:51
Lượt xem 2956
Hiện giờ sức khoẻ của con khá tốt. Trong tháng đầu tiên, con bị một chấn thương ở đầu sau khi nhảy qua cửa sổ để thoát thân vì phòng trọ của con bốc cháy. Phải nằm viện hai tuần, nhưng nay thì con không còn thấy đau đớn gì nữa. Mỗi tuần con chỉ bị nhức đầu tối đa một lần thôi.

Đời tỷ phú  - Rau đắng

16/12/2014 17:14
Lượt xem 2499
Cảm giác sẽ được trọ trong nhà của một tỷ phú làm tôi cứ bồn chồn, đến thành phố là tôi gọi xe ôm thẳng tới cái địa chỉ mà bố đã ghi cẩn thận trong giấy. Bố tôi nói quá đúng, chú Ba đúng là một tỷ phú bình dân...

Nghệ thuật bậc thầy  - Rau đắng

16/12/2014 17:13
Lượt xem 2921
Hóa ra bạn tôi không chỉ là triết gia mà còn là một nhà tâm lý sâu sắc. Hắn mô tả tình trạng thảm hại của tôi chính xác đến từng ly, cứ như thể lúc đó hắn đang rình ngoài hè và thô lố mắt nhòm qua khe cửa...

Bữa ăn trưa  - Rau đắng

16/12/2014 17:09
Lượt xem 2849
Lúc hóa đơn đưa ra, tôi trả tiền xong, chỉ còn có ba francs, không đủ để thưởng cho người hầu bàn, nên để nguyên ba francs trên khay, không nói gì. Bà ta nhìn số tiền thưởng ít ỏi đó một lát. Tôi biết chắc là bà ta nghĩ rằng tôi hà tiện, bủn xỉn. Nhưng đâu biết cả

Hiển thị 1 - 10 tin trong 23 kết quả