Rau đắng

Cú điện thoại bực mình  - Rau đắng

16/12/2014 21:11
Lượt xem 5316

- Alô! Tòa soạn đấy phải không?

- Có việc gì đấy? Ai gọi đấy?

- Tôi ở công ty bảo hiểm thành phố đây. Tại sao các anh không xấu hổ khi viết về chúng tôi như thế?

- Alô! Chắc anh gọi nhầm máy rồi!

- Có phải tòa soạn của báo... không?... Vậy là tôi gọi đúng chỗ. Tại sao các anh lại có thể vô tránh nhiệm đi chế giễu một cơ quan nhà nước mà mỗi một cán bộ nhân viên ở đây đều tận tuỵ...

- Xin anh hãy cho biết cụ thể hơn việc gì!

- Tôi muốn nói đến cá nhân anh O. Hen-ri!

- Ai cơ?

- Tôi đề nghị mời anh O.Hen-ri đến nhà nói chuyện. Tôi muốn nói trực tiếp với ông ta...

- Báo chúng tôi không có cộng tác viên nào là O. Hen-ri cả.

- À, ra các anh định bao che phải không? Các anh đừng có tưởng tôi là thằng ngốc. Thế thì bài báo đăng trong số trước ai viết? Dễ thường các anh bảo tôi viết chắc?

- À, chúng tôi hiểu ra rồi. Đó không phải là một bài báo mà một chuyện hài hước. Tác giả là nhà văn Mỹ O.Hen-ri đã chết từ lâu rồi. Câu chuyện đó chẳng có gì liên quan đến cơ quan anh cả!

- Hừ! Về việc đó thì xin anh để cho chúng tôi xem xét. Các anh biết rất rõ rằng, trong thành phố của chúng ta có một công ty bảo hiểm. Thế mà các anh lại dám làm mất uy tín cơ quan đó. Các anh phải cải chính lại ngay, không thì chúng tôi sẽ kiện đấy!

- Anh nói nghiêm túc đấy chứ?

- Hoàn toàn nghiêm túc. Các anh định núp dưới uy tín của một nhà văn nước ngoài để làm mất uy tín của công ty bảo hiểm chúng tôi...

Đến đây, cuộc đối thoại chấm dứt. Đại diện công ty bảo hiểm thành phố đã đe dọa một cách ghê gớm, đến nỗi hình như chiếc ống nghe bị hết hồn đã ngã ngất xuống gần máy điện thoại.

Các tác phẩm khác

Nghĩa vụ đối với Tổ quốc  - Rau đắng

16/12/2014 20:01
Lượt xem 3484
Tóm lại là suốt 15 ngày tôi cứ đi moi hết vị này đến vị khác trong đoàn... Tôi làm việc như một nhà phẫu thuật lành nghề. Nói thật chứ, giá tôi có lấy mất một lá phổi của những anh chàng đù đờ này thì có lẽ họ cũng chẳng hay biết gì...

Tội đồ bất đắc dĩ  - Rau đắng

16/12/2014 19:58
Lượt xem 3766
Chiếc ô tô buýt chật ních người. Nhưng giữa đám người chen chúc ấy vẫn nổi bật lên một vị khách mà thoáng trông cũng biết ngay là đi nhầm xe. Chỗ của ông ta lẽ ra là trong xe cấp cứu mới phải. Vì tay trái ông ta bị buộc treo lên vai bằng một dây vải trắng, đầu thì băng bó chằng chịt, một mắt thì sưng húp lên...

Secmenđi sinh ngày nào?  - Rau đắng

16/12/2014 19:57
Lượt xem 3601
Ðúng là thời buổi bây giờ, không nói gì đến hạng dân thường, mà ngay cả những người có học cũng chẳng anh nào quan tâm gì đến khoa học cả! Nhà bác học này có cống hiến rất lớn cho nền lịch sử văn học nước ta đấy, vì ông ta đã tìm ra một ngày quan trọng...

Vì sao mèo cúp đuôi chạy?  - Rau đắng

16/12/2014 19:55
Lượt xem 3512
Con người dù sao cũng khôn ngoan, biết cách trở về trạng thái bình tĩnh. Nhưng còn chú mèo? Chú nhảy bổ đi mất như hoá dại. Liệu rồi chú có lấy lại được bình tĩnh hay không? Điều ấy đến bây giờ tôi vẫn chưa dám chắc.

Phải hét thật to  - Rau đắng

16/12/2014 19:52
Lượt xem 4363
Trước đây tôi đã vài lần được xem đấu vật, và tôi biết các võ sĩ có quyền hét thật to để tự chấn an và uy hiếp tinh thần của đối phương. Tôi còn biết làm gì được? Tôi cố làm bộ mặt thật dữ tợn, vỗ tay vào đùi đen đét và ra sức gào thật to đến đau quặn cả bụng. Tôi thấy đối thủ của tôi hơi lùi lại...

Xếp hàng  - Rau đắng

16/12/2014 19:51
Lượt xem 4831
Về nhà tôi để mũ lên bàn. Lúc làm việc thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên nhìn. Một mặt nó gợi nhớ cái xuẩn ngốc của tôi, mặt khác, nó cũng là một nguồn an ủi thật hú vía? Suýt nữa ngày mai tôi đi mua một cây xe điếu thì sao? Biết dùng nó làm gì cho được?

Con vẹt A-ra  - Rau đắng

16/12/2014 19:47
Lượt xem 3775
Cứ nhắm mắt lại là hình dung ra cảnh tượng: sau khi từ cơ quan về, mệt mỏi vì những hội nghị hay các cuộc họp quan trọng, Ni-rep buông mình xuống chiếc ghế bành rất sâu và êm, tha hồ ngắm nghía con vẹt. Con chim nhập khẩu nhiều màu sắc đó kính cẩn nhìn chủ và cất tiếng chào lạ tai: "ca-răm-ba" hay "măm-ba" gì đó.

Đầu bếp có bằng cấp  - Rau đắng

16/12/2014 19:46
Lượt xem 3534
Dạo bước trên phố, tự nhiên cảm thấy bụng đói thì vừa lúc tôi bước gần đến một nhà hàng đặc sản. Một năm trước, tôi đã có dịp thưởng thức tại đây món gà tần hạt sen thơm tho béo ngậy, cho đến nay vẫn không thể nào quên...

Cái chân biết hát  - Rau đắng

16/12/2014 19:45
Lượt xem 3519
Tôi có một ông bác tên là Hécbéc Giêm. Bác tôi năm mươi hai tuổi, làm ở hiệu giặt ủi quần áo. Một bữa nọ, trước lễ Giáng sinh, ông trở về nhà trên một chiếc xe buýt người đông như nêm cối. Bỗng ông nghe thấy tiếng hát cất lên từ một nơi nào đó ở bên trong chiếc giày...

Ðiệp viên OX - 13  - Rau đắng

16/12/2014 19:44
Lượt xem 3547
Y là điệp viên cỡ thượng thặng. Tên tuổi của y, ngay từ khi y còn sống, đã được ghi vào lịch sử tình báo thế giới. Quãng năm dài hoạt động ở phương Ðông đã cướp đi của y nhiều sức lực, nhưng không vì thế mà trông y mất vẻ điển trai rắn rỏi...

Hiển thị 31 - 40 tin trong 79 kết quả