Rau đắng

Nụ hôn và ly dị  - Vũ Đình Minh (dịch)  - Rau đắng

16/12/2014 20:10
Lượt xem 4254

L. Palashti (Hunggari)

Họ vào quán cà phê, đưa mắt nhìn quanh, rồi người chồng cất tiếng:
- Ở đây không thể nói chuyện được?

Anh ra hiệu cho vợ và họ tiến về phía cửa. Ra đến ngoài đường, người vợ bực bội nói:
- Thế anh tưởng giữa giờ cao điểm này mà ở quán "Kikirich" vẫn còn chỗ trống được à?

Người chồng không đáp. Trong giây lát, họ lưỡng lự đứng trên vỉa hè, sau đó, người vợ lại lên tiếng:
- Thôi chúng ta đến nhà hàng "Zeld" vậy. Có thể ở đó chúng ta sẽ kiếm được một ngăn còn trống.

Nhưng nhà hàng "Zeld" đông nghịt khách. Ngăn nào cũng đã đủ bốn người ngồi, có khi tới sáu người. Chủ nhà hàng dẫn họ tới một ngăn:
- Ở đây mới có ba người, hai anh chị có thể ngồi vào những chỗ còn trống.

Một ông khách ngồi trong đó kiên quyết phản đối:
- Chúng tôi đang chờ mấy người bạn!

Chủ nhà hàng nhã nhặn, nhưng kiên quyết đáp:
- Rất tiếc chúng tôi phải sắp xếp chỗ ngồi cho khách. Khi nào bạn các ông đến chúng tôi sẽ thu xếp chỗ cho họ.

Nhưng cặp vợ chồng cũng không ngồi trong ngăn đó. Họ chờ. Lát sau mới có một ngăn khách vừa ra hết, họ liền vào luôn đó.

- Bây giờ thì chúng ta có thể yên tâm bàn bạc chuyện ly dị được rồi, - người chồng gọi mấy món ăn, rồi nói.

- Anh lầm to? Sẽ lại có vài người khách được xếp vào ngồi đấy. Và họ sẽ giỏng tai lên nghe tại sao tính nết chúng ta không hợp nhau, tại sao chúng ta lại muốn ly dị và chúng ta đặt cho nhau những điều kiện gì. Họ sẽ tha hồ thỏa mãn trí tò mò của họ!

- Thôi được rồi, được rồi? Chúng ta sẽ bảo rằng những chỗ này đã có người ngồi.

- Ăn thua gì? Anh không thấy các nhân viên phục vụ nhét khách vào chật ních các ngăn kia à? Dù khách ở trong đó có bảo các chỗ đều đã có người ngồi.

- Vậy biết làm sao bây giờ?

- Anh nhanh trí gớm nhỉ? - người vợ mỉa mai nói - Y hệt hôm ở Berega. Hôm ấy lần đầu tiên em cảm thấy thất vọng về anh.

- Thôi đi, đừng nói nữa - mặt người chồng sa sầm.

- Này, em đã nghĩ ra một cách. Chúng ta hãy làm ra vẻ như chúng ta đang si cuồng yêu nhau. Anh hiểu không? Thấy một cặp trai gái yêu nhau sẽ không ai quấy rầy đâu. Anh giả vờ được chứ?

- Anh sẽ cố thử.

- Vậy chúng ta bắt đầu nhé! Phòng ngủ sẽ là của em, phòng ăn sẽ thuộc về anh.

- Sao lại thế! Phòng ngủ giá trị gấp đôi phòng ăn.

- Thì anh lấy thêm tấm thảm nữa vậy.

- Cái tấm thảm đã sờn rách ấy à?

- Cứ thế này chúng ta không thỏa thuận được với nhau đâu. Anh bao giờ cũng tham lam!

- Anh mà tham? Nói thế mà nghe được! Cẩn thận cậu phục vụ đang dẫn mấy người khách mới đến kìa!

Người vợ âu yếm ngả vào chồng, còn anh thì vuốt ve tay vợ.

- Thôi, bọn ta đừng vào đây - một trong những người khách vừa tới nói.

Bọn họ đi tiếp tìm chỗ ngồi khác.

- Thế nào? - người chồng lại cất tiếng.

- Phòng ngủ thuộc về em. Anh có thể lấy cây đèn đứng.

- Cả chiếc TV nữa!

- Không được! Anh lại còn muốn cả chiếc TV! Hôn em mau lên! Có người đến kìa!

Họ hôn nhau và lại giữ được không để ai vào ngồi gần.

- Rõ ràng em đòi phòng ngủ là do bà mẹ quý báu của em xui.

- Dù có đúng thế chăng nữa thì đã sao? - giọng người vợ có vẻ tức tối. Mẹ có quyền góp ý kiến.

- Tiếc rằng mẹ em lại can thiệp quá nhiều vào đời sống gia đình của chúng ta!

Vừa nói, anh vừa hôn má vợ, còn chị đắm đuối nhìn vào mắt anh.

Mẹo của họ lại thành công. Trong một lúc họ khe khẽ cãi nhau gay gắt, xen giữa những lời xúc phạm là những cái ôm và những nụ hôn. Cuối cùng họ thỏa thuận sẽ chia đôi cả phòng ngủ, cả phòng ăn. Nhưng khi nói đến cái tủ ly, họ lại không thể nào nhất trí với nhau.

- Em định cướp sạch của anh, - người chồng rít lên, mặt đỏ như con gà tây, còn người vợ đáp lại bằng cách ôm lấy cổ chồng hôn vào môi anh.

Ông chủ nhà hàng giận dữ nhìn họ và dẫn mấy người khách ra chỗ khác.

Nụ hôn của vợ làm người chồng hơi bối rối bởi trong đó anh không cảm thấy sự bắt buộc. Nụ hôn ấy là thực sự. Nụ hôn như thế anh vẫn quen "nhận" và "trả" trong những năm đầu tiên hai người chung sống.

Người vợ ngượng nghịu nhìn tránh đi. Chị cũng thấy rõ mặc dù chị hôn là tại ông chủ nhà hàng xuất hiện, nhưng nụ hôn của chị không hoàn toàn giả tạo. Ông chủ nhà hàng đã dẫn đám thực khách đi rồi, mà môi chị vẫn chưa rời khỏi môi anh.

- Chúng ta đang bàn dở đến cái tủ ly, - người chồng lên tiếng sau giây lát lúng túng và một phút im lặng. - Thôi được em lấy cái tủ ấy cùng với tất cả những bình những lọ và các thứ lặt vặt bằng sứ đi.

- Không, em không thể nhận như vậy. Anh giữ lấy thì hơn.

- Không đời nào? Làm sao em có thể chia tay với bức tượng cô vũ nữ ba lê bằng sứ? Hoặc với chiếc bình đỏ? Lại còn cô bé đang khóc nữa? Em vẫn yêu quý những cái đó lắm!

- Thế anh không yêu quý sao?

- Nói chung thì cũng có.

- Còn bức tranh Ripple-ronai? Chúng ta chưa nói đến nó. Chúng ta đã cùng ngắm nó gần như hàng ngày.

- Thế bức "Phong cảnh Tatry"?

- Đã bao lần chúng ta mơ ước đi du lịch tới đó!

- Lẽ ra chúng ta phải đi mới đúng! Nếu thế, có lẽ...

Người vợ tiếp lời:
- Nếu thế, có lẽ bây giờ chúng ta đây không phải ngồi bàn bạc về các điều kiện ly dị.

Hai người ngồi im lặng. Sự xuất hiện của ông chủ nhà hàng lại đẩy họ vào vòng tay nhau. Khi họ buông nhau ra, người chồng khẽ nói:
- Sáu tuần lễ nữa sẽ có một chuyến du lịch. Tám ngày ở Tatry. Em... em có muốn đi với anh không?

Người vợ đưa mắt nhìn xung quanh và đáp:
- Bây giờ đang không có ai ở gần đây cả. Hôn em mau lên!

Các tác phẩm khác

Đôi găng  - Rau đắng

16/12/2014 20:07
Lượt xem 4686
Ngốc quá! Em không thấy cái cách lão ấy nhìn anh à? Lão ta biết tất, kể cả việc anh chơi bài mỗi tối thứ bảy. Rõ ràng hắn đến đây để do thám. Đồ giả dối! Hắn đã theo dõi kỹ càng xung quanh và không có gì có thể lọt khỏi mắt hắn. Ôi! Cái thời đại này thật kỳ quặc!

Tên Hămđi biệt hiệu Con voi đã bị bắt như thế nào?  - Rau đắng

16/12/2014 20:06
Lượt xem 4158
Phúc đáp bức điện số... ngày... Quận chúng tôi đã bắt giữ được 14 tên Hămđi, cả 14 tên đều mặc quần áo kẻ sọc, tám tên có răng nanh bịt vàng. Vậy yêu cầu Sở cho biết con số đó đã đủ chưa, hay còn phải tiếp tục tìm thêm?

Thư gởi ông Trời  - Rau đắng

16/12/2014 20:03
Lượt xem 3902
Gởi Ông Trời: Số tiền con xin Ông Trời, chỉ có bảy đồng Peso đến tay con mà thôi. Xin Ông Trời gởi cho con phần còn lại, vì con đang cần số tiền này lắm lắm. Nhưng Ông Trời đừng gởi qua đường bưu điện nữa, vì cái đám nhân viên bưu điện là một đám lưu manh!

Lên giá đến nơi rồi  - Rau đắng

16/12/2014 20:02
Lượt xem 3680
Nếu nghe lời kẻ quen thuộc thì nhà tôi phải thành kho thực phẩm, còn tôi thì thuê khách sạn mà trú. "Bác phải tìm nơi tích trữ...", "Không phải một vài cân, mà là mấy bao mấy thùng, mấy bịch". Sáng danh Đức Ala, tôi làm gì có tiền! Tôi chỉ chạy được một cân dầu ôliu, ba bánh xà phòng, một gói trà, một cân đường thôi.

Nghĩa vụ đối với Tổ quốc  - Rau đắng

16/12/2014 20:01
Lượt xem 3511
Tóm lại là suốt 15 ngày tôi cứ đi moi hết vị này đến vị khác trong đoàn... Tôi làm việc như một nhà phẫu thuật lành nghề. Nói thật chứ, giá tôi có lấy mất một lá phổi của những anh chàng đù đờ này thì có lẽ họ cũng chẳng hay biết gì...

Tội đồ bất đắc dĩ  - Rau đắng

16/12/2014 19:58
Lượt xem 3787
Chiếc ô tô buýt chật ních người. Nhưng giữa đám người chen chúc ấy vẫn nổi bật lên một vị khách mà thoáng trông cũng biết ngay là đi nhầm xe. Chỗ của ông ta lẽ ra là trong xe cấp cứu mới phải. Vì tay trái ông ta bị buộc treo lên vai bằng một dây vải trắng, đầu thì băng bó chằng chịt, một mắt thì sưng húp lên...

Secmenđi sinh ngày nào?  - Rau đắng

16/12/2014 19:57
Lượt xem 3639
Ðúng là thời buổi bây giờ, không nói gì đến hạng dân thường, mà ngay cả những người có học cũng chẳng anh nào quan tâm gì đến khoa học cả! Nhà bác học này có cống hiến rất lớn cho nền lịch sử văn học nước ta đấy, vì ông ta đã tìm ra một ngày quan trọng...

Vì sao mèo cúp đuôi chạy?  - Rau đắng

16/12/2014 19:55
Lượt xem 3535
Con người dù sao cũng khôn ngoan, biết cách trở về trạng thái bình tĩnh. Nhưng còn chú mèo? Chú nhảy bổ đi mất như hoá dại. Liệu rồi chú có lấy lại được bình tĩnh hay không? Điều ấy đến bây giờ tôi vẫn chưa dám chắc.

Phải hét thật to  - Rau đắng

16/12/2014 19:52
Lượt xem 4390
Trước đây tôi đã vài lần được xem đấu vật, và tôi biết các võ sĩ có quyền hét thật to để tự chấn an và uy hiếp tinh thần của đối phương. Tôi còn biết làm gì được? Tôi cố làm bộ mặt thật dữ tợn, vỗ tay vào đùi đen đét và ra sức gào thật to đến đau quặn cả bụng. Tôi thấy đối thủ của tôi hơi lùi lại...

Xếp hàng  - Rau đắng

16/12/2014 19:51
Lượt xem 4849
Về nhà tôi để mũ lên bàn. Lúc làm việc thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên nhìn. Một mặt nó gợi nhớ cái xuẩn ngốc của tôi, mặt khác, nó cũng là một nguồn an ủi thật hú vía? Suýt nữa ngày mai tôi đi mua một cây xe điếu thì sao? Biết dùng nó làm gì cho được?

Hiển thị 1 - 10 tin trong 53 kết quả