Bông hoa rừng - Thế Lữ - Thơ
 
                
	Tặng Đoàn Phú Tứ
	
	Trèo lên trên đỉnh non cao
	Nghe lời chim gọi, gió dào dạt thưa...
	Bỗng đâu gặp gỡ tình cờ,
	Cô nàng cao váy ỡm-ờ đứng trông,
	Tóc cô gió lẳng lơ chòng,
	Nắng vàng rỡn cặp má hồng hồng tươi.
	Mắt như nước lặng in trời,
	Cánh đào thắm nét miệng cười trong mơ.
	Khiến ta lòng những say sưa:
	"Phải người ta vẫn đợi chờ, đây chăng?"
	Trái tim đếm bước ngập ngừng,
	Lại gần ta hỏi ai rằng: "Ai ơi!
	Theo đường nước chẩy mây trôi.
	Để lòng ra khắp phương trời, ta xem
	Ở đây nhắn gió đưa chim,
	Ở đâu thiếu-nữ trông tìm người yêu.
	Tới đây thấy cảnh đìu-hiu,
	Phải chăng người ở trên đèo mong ta?"
	Bồi hồi, ta đợi lời thưa,
	Nhưng cô sơn-nữ hững hờ trông mây...
	Sóng rờn đôi mắt lung lay,
	Tình xuân nồng đượm đôi mày thanh thanh,
	Cười duyên đắm đuối trời tình
	Lòng ta như muốn tan thành hư không.
	Ta ôm thiếu-nữ trong lòng:
	Người yêu thoắt biến thành bông hoa rừng.
	
	Bông hoa nay vẫn còn hương,
	Lòng ta còn vết đau thương, không cùng,
	Đính hoa ở một bên lòng,
	Ngàn năm tiếc giấc mơ mòng khi xưa.
Trở lại Tây Sơn - Thuận Hữu - Thơ
 
                Tự ngẫm - Thuận Hữu - Thơ
 
                Tự ngẫm (Ii) - Thuận Hữu - Thơ
 
                Tuổi thơ - Thuận Hữu - Thơ
 
                Tưởng tượng - Thuận Hữu - Thơ
 
                Về một dòng sông - Thuận Hữu - Thơ
 
                Về những con ốc biển - Thuận Hữu - Thơ
 
                Về với Tây Sơn - Thuận Hữu - Thơ
 
                Vì sao - Thuận Hữu - Thơ
 
                Hiển thị 331 - 340 tin trong 2200 kết quả