Bước chân - ngọn đèn - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                
	Tiếng chân bước rất êm
	Bàn chân không để dấu
	Mà bền mà nung nấu
	Chân của người đi đêm
	Chân của người bán đất..
	Một ngọn đèn sáng lên
	Cháy trong từng ánh mắt
	Dây théo gai bốn mặt
	Một ngọn đèn đêm đêm
	Thức cho ta tìm giặc
	Canh cho ta đi lên
	Một ngọn đèn niềm tin
	Hơn mọi nguồn ánh sáng
	Mà nỗi mong của mẹ
	Là ánh nhìn của em
	Im lặng mà đi lên
	Với tầm đèn trước mặt
	Dây thép gai thì cắt
	Mìn ta lần dây vương
	Chân ta quen đẫm đất
	Lờy chân mà nắm đường
	Vấp thì ta rẽ quặt
	Đau thì cố nghiến răng
	Nếu chúng muốn hung hăng
	Chặn đường hòng phục kích
	Lấy súng mà rẽ giặc
	Lấy súng mà đi lên
	Vì bước chân-ngọn đèn
	Không phải là khoảng cách
	Của con đường chúng ta!
	Xin chào mẹ, chào cha!
	Xin chào em, chào út!
	Cha mẹ chào các con!
	Thương con muốn đứt ruột!
	Ngồi lại dưới ngọn đèn
	Gỡ cho con hạt đất
	Vá cho anh miếng rách
	Đây việc mẹ đã làm
	Đây việc em đảm trách
	Cả một ngày xáp giặc
	Nói qua từng mũi kim.
	Ngày mai mẹ xuống đường
	Giành cho con mặt đất
	Ngày mai dẫu còn đêm
	Ngọn đèn càng sáng rực
	Con lại đến trước đèn
	Trong-ngoài khơi chấm lửa
	Một bình minh phá kềm
1973
Đường tới thành phố (3) - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Đường tới thành phố (4) - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Đường tới thành phố (5) - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Em - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Em còn nhớ chăng - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Giấc ngủ trên đường ra trận - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Gởi từ đảo nhỏ - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Hạnh phúc - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Hỏi - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Im lặng - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Hiển thị 51 - 60 tin trong 1772 kết quả