Đại Nam quốc sử diễn ca - XVII. Nhà Lê suy vi (Trịnh-Nguyễn phân tranh: 1729-1782) - Lê Ngô Cát & Phạm Đình Toái - Thơ
 
                
xvii. Nhà Lê suy vi (Trịnh-Nguyễn phân tranh: 1729 - 1782)
	1. Chính-sách đồi-bại của Trịnh-Giang
	
	Trịnh-Giang quen lối gian-hào.
	Truất ngôi Vĩnh-Khánh hãm vào tội-nhân.
	Thuần-Tông đặt bỏ mấy lần,
	Phúc-uy mặc sức cường-thần mới ghê.
	Ý-tông còn tuổi hài-đề
	Danh tuy chính-thống , quyền về phó-vương.
	Trịnh càng dâm ngược kiêu-hoang,
	Đêm ngày luống những tham đường vui chơi.
	Dấu xe giong-ruổi quanh trời,
	Sửa-sang cảnh Phật, vẽ-vời động tiên.
	Quỳnh-lâm, Hương-hải, Hồ-thiên ,
	Của thiên-hạ chất cửa thiền biết bao?
	Kho-tàng ngày một tiêu-hao ,
	Bán khoa, mua tước tiền vào sáu cung
	Phó vương còn chửa cam lòng,
	Thượng-vương lại giả sắc rồng nhà Thanh.
	Tội trời kể đã quánh-doanh ,
	Sao cho nghiệp báo đến mình mới thôi.
	Bỗng đâu một tiếng thiên-lôi ,
	Thất-kinh ngơ-ngác như người chứng điên.
	Ở hang lại gọi cung tiên,
	Để đoàn nội-thụ chuyên quyền lộng uy .
	
	2. Sự loạn-lạc ở Bắc-hà
	
	Lòng người đâu chẳng bạn-ly ,
	Ếch kêu, ác họp thiếu gì gần xa!
	Sơn-nam có giặc Ngân-già,
	Nguyễn-Cừ, Nguyễn-Tuyển ấy là giặc Đông.
	Sơn tây: nghịch Tế, nghịch Bồng ;
	Động ngoài ba mặt, nhộn trong bốn bề.
	Nằm hang Trịnh có biết gì!
	Quận Bào, quận Thực đua bì tranh công.
	
	3. Trịnh-Doanh và Lê-Hiển-tông
	
	Phó-vương quen lối nhà dòng,
	Chẳng phò Trịnh-thị sao xong việc đời?
	Nguyễn-công Quí-Cảnh mấy người,
	Vào trong định sách ra ngoài diệu binh .
	Cùng nhau phù-lập Trịnh Doanh,
	Thái-vương Trịnh lại tôn anh làm vì.
	Sai quan kinh-lược bốn bề ,
	Khải-ca mấy khúc đều về tấu-công .
	Cơ-mưu Trịnh cũng gian-hùng,
	Nghĩ mình chuyên-tiếm ắt lòng ai ưa.
	Có Lê mới có đến giờ,
	Phải cầu hiền-đức để nhờ phúc-chung .
	Kìa người mắt phượng râu rồng,
	Duy-Diêu vốn cũng là dòng thần-minh .
	Hạ-đài khuất bóng tiền-tinh ,
	Khuôn thiêng còn để một cành phúc-chi .
	Hay đâu cầu ứng cũng kỳ,
	Bỗng xui Trịnh-chúa tạm di ra ngoài.
	Vũ-công một giấc hiên-mai,
	Mơ-màng dường thấy phong tài đế-vương .
	Tinh-kỳ nhã-nhạc lạ nhường,
	Thái-bình nghi-vệ rõ-ràng chẳng ngoa.
	Sáng mai vừa mới tỉnh ra,
	Duy-Diêu xảy đến chơi nhà lạ sao?
	Thấy người mà nghiệm chiêm-bao,
	Mới hay trẫm-triệu ứng vào tự-nhiên.
	Nghe lời Trịnh mới phù lên,
	Hiển-tông từ ấy chịu truyền nối ngôi.
	
	4. Trịnh-Doanh và Trịnh-Sâm dẹp loạn
	
	Vận Lê đến lúc suy đồi,
	Chắp tay rủ áo lặng ngồi mặc ai.
	Gặp khi nhiều việc chông-gai,
	Loạn trong Ba-phủ, giặc ngoài bốn phương
	Văn-thần có kẻ phấn-dương ,
	Phạm-công Đình-Trọng gồm đường lược-thao .
	Phao-sơn trỏ ngọn cờ đào,
	Nguyễn-Cừ đã phá, Nguyễn-Cầu cũng tan.
	Nguyễn-Phương cứ Độc-tôn-sơn ,
	Tuyên, Hưng là đất, lâm-man là nhà.
	Trịnh-vương quyết-chí xông-pha,
	Huyệt-sào quét sạch, binh xa mới về.
	Quyền-gian kế-tập quen lề ,
	Trịnh-Sâm lại cũng sính nghề vũ-công.
	Mạnh-thiên hang thẳm núi cùng,
	Hãy còn Hoàng-Chất lâm-tùng ẩn thân.
	Sai Đoàn Nguyễn-Thục đem quân,
	Cùng rừng săn thú một lần mới thanh .
	Lại toan dẹp cõi Trấn-ninh,
	Chỉn e địa thế, dân tình chưa quen.
	Địa đồ ai khéo vẽ nên,
	Thu ngoài man-cảnh về bên khuyết-đình .
	Gần xa đã tỏ tình-hình,
	Mới sai chư-tướng đề binh đánh liền,
	Chiềng-quang thành-lũy vững bền.
	Bồ-chông núi cả cũng nên hiểm trời.
	Biến đâu trửu-dịch lạ đời!
	Nửa đêm mở lũy cho người tiến sang.
	Bởi mưu Ngũ-Phúc chiêu hàng
	Nguyễn-Thiều trong lại đem đàng nội-công .
	Vậy nên Duy-Mật thế cùng,
	Hỏa-viêm một phút cô-dung cũng liều.
	
	5. Trịnh-Sâm đánh chúa Nguyễn
	
	Cậy công Trịnh mới thêm kiêu,
	Càng đầy đức-sắc , càng nhiều ác-cai ,
	Vu-oan nỡ đặt nên lời,
	Để cho thái-tử thiệt tài thông-minh.
	Phúc-uy chuyên-tiếm một mình.
	Mạo giầy điên-đảo , nghĩa danh còn gì?
	Thế mà vạc cả duy-trì ,
	Bởi tiên-liệt-thánh Nam-Kỳ Nối ngôi.
	Nền danh-phận, đạo vua tôi,
	Gian-hùng mất vía đứng ngồi sao an.
	Bây-giờ có giặc Tây-san,
	Ở trong lại có Phúc-Loan lộng-hành .
	Thừa cơ Trịnh mới sai binh,
	Đưa thư vào trước kể tình ngoại-thân .
	Rằng: " Toan trừ đứa lộng-thần ,
	Cùng nhau quét sạch bụi trần cõi Tây ."
	Lá cờ theo ngọn gió bay,
	Thừa hư trực-để vào ngay nhà-Hồ .
	Phúc-Loan đem lại hiến-phù ,
	Trịnh-binh nhân thế tràng-khu dưới thành.
	Đôi bên lập lũy phân-dinh,
	Trầm-than mấy trận quan-binh hiểm-nghèo.
	Độ quân nó bắc phù-kiều ,
	Thúy-hoa phất-phới qua đèo Hải-vân.
	Quảng-nam đồn-trú lục-quân ,
	Trong Tây ngoài Trịnh, xa gần với ai?
	Thuyền rồng vào bến Đồng-nai,
	Long-hưng còn đợi cơ trời có khi.
	
	6. Trịnh-Sâm hỏng mưu thoán-đoạt
	
	Gió thu lần úa cành Lê,
	Ác bay chưa biết đỗ về nhà ai.
	Ngụy Tây gắm ghé mặc ngoài,
	Trịnh-Sâm trong lại sai người cầu-phong.
	Vũ-Trần-Thiệu kể là trung,
	Mặt tuy ứng-mệnh , nhưng lòng vẫn kiên.
	Động đình xa vượt bè tiên ,
	Trên trời dưới nước tấm nguyền sạch trong.
	Biểu-tiên phó ngọn đuốc hồng,
	Ngậm cười thề với chén nồng , cho xuôi.
	Làm cho vỡ mật gian-hồi ,
	Mà người chìm nổi trong đời thẹn riêng.
	
	7. Đặng-Thị-Huệ lộng-quyền
	
	Xoay vần hay có khuôn thiêng ,
	Càng già cỗi ác, càng nghiêng sóng tình.
	Tuyên-phi là gái khuynh-thành ,
	Đem bề ân-ái chuyên vành phúc-uy.
	Cướp quyền đích-trưởng dựnh bè đồng-mông
	Yêu-cơ khí diễm càng nồng.
	Khiến nên Trịnh-Khải sinh lòng âm-mưu.
	E khi sự thế đáo-đầu ,
	Ước cùng các trấn đều vào giúp công
	Điển-thư có đứa hầu trong,
	Tin lòng nên mới ngỏ cùng Ngô-Nhâm .
	Người sao chẳng chút lương-tâm!
	Khoa-danh đã nhục, quan-trâm cũng hoài!
	Lòng riêng tham đắm mùi đời,
	Phụ tình thầy tớ , cãi lời phụ-thân
	Quyết đem sự ấy củ-trần ,
	Làm cho Trịnh-Khải một lần châu-liên.
Công chúa Ai Tư - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Chín tầng mây còn thấp - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Dù đui mà giữ đạo nhà - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Thu thanh đạm - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Chúc người chúc tết - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Non nước thề xưa - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Viết lúc tắt đèn - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Nhà văn của nỗi niềm dang dở - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Người thuở tố tâm - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Mai sớm - Nguyễn Vũ Tiềm - Thơ
 
                Hiển thị 461 - 470 tin trong 2284 kết quả