Đại Nam quốc sử diễn ca - XVIII. Cuối đời nhà Lê (1783-1786) - Lê Ngô Cát & Phạm Đình Toái - Thơ
 
                
xviii. Cuối đời nhà Lê (1783 - 1786)
	1. Loạn kiêu-binh ở kinh-thành
	
	Sâm già, Cán lại thiếu-niên
	Phó cho Hoàng-Bảo giúp nên sao đành?
	Tuyên-phi học thói buông mành,
	Trong dưa dưới mận nhân-tình đều nghi.
	Ở trong Khải mới thừa ky,
	Ngoài quân ba phủ nhân khi lộng-hành
	Cùng nhau sáp-huyết hội-minh,
	Trống hồi chửa dứt, các dinh đã vào.
	Cửa thành binh-lửa xôn-xao,
	Một cơn cỏ nội cá ao còn gì!
	Cán vong, Khải lại tiếm-vì,
	Phủ-binh từ ấy nhiều bề tuyên-kiêu,
	Hung-hăng ngoài phố trong triều,
	Phá nhà cướp của, dập-dìu vào ra.
	Đầy đường những tiếng oán-ta,
	Văn-thần, võ-tướng đều là bó tay.
	
	2. Nguyễn-Huệ ra Bắc lần thứ nhất
	
	Tiến đồn nghe đến giặc Tây,
	Tiềm-mưu còn rắp đợi ngày xuất-chinh.
	Có tên Nguyễn-Chỉnh tài-danh,
	Nhân khi tao-loạn đem mình hàng Tây.
	Cơ-quan mưu-lược vẽ bầy,
	Cam lòng nước cũ, mượn tay người ngoài.
	Tây-sơn biết tỏ một hai,
	Chia quân thủy-bộ quyết bài kéo ra.
	Ngọn cờ trổ lối sơn-pha,
	Hải-vân đồn-trấn, đâu là chẳng tan?
	Cánh buồm đè lớp cuồng-lan,
	Cát-dinh, Động-hải quân-quan chạy dài.
	Ngụy Tây còn sợ mặt ngoài,
	Rắp ngăn Tràng-lũy tính bài phân-vương
	Khéo đâu Chỉnh lại đưa đường,
	Rằng: " Trong sự thế chi nhường cho ai?
	Tướng-công uy nhức bên trời,
	Này cơ phát trúc hẳn mười chẳng xa.
	Bấy lâu họ Trịnh gian-tà,
	Binh kiêu, dân oán ắt là bại vong.
	Uy trời ai giám tranh-phong,
	Hãy xin thừa thắng ruổi giong cõi ngoài."
	Phải chăng Huệ mới nghe lời,
	Lại cho Nguyễn-Chỉnh, lĩnh bài tiên-phong.
	Lá buồm theo ngọn gió đông,
	Vượt qua cửa bể vào sông Vị-Hoàng.
	Quân-dung, đâu mới lạ nhường!
	Mão mao, áo đỏ chật đường kéo ra.
	
	3. Chúa Trịnh-Khải bị bắt
	
	Bụi hồng mờ-mịt kinh-hoa,
	Lục-môn, Thúy-ái gần xa tan-tành.
	Quyết liều Trịnh mới thân-chinh,
	Tây-luông giáp trận quân mình đảo qua
	Nài voi toan trở lại nhà,
	Cờ Tây-sơn đã mở ra đầy thành.
	Qua Hạ-lôi rắp lánh mình.
	Giữa đường gặp đứa phụ tình bắt ra.
	
	4. Nguyễn-Huệ trả quyền Lê-Hiển-tông
	
	Ngụy Tây vốn kẻ hung-tà,
	Còn e người chốn Bắc-hà khó xong.
	Phù Lê có biểu mật-phong,
	Mặt ngoài trung-nghĩa, trong lòng gian-phi.
	Hiển-tông tuổi tác đã suy,
	Nghe tin binh-biến biết gì là đâu.
	Vừa khi Nguyễn-Huệ vào hầu,
	Vấn-an lại kể gót đầu đinh-ninh.
	Rằng: " Nghe họ Trịnh cường-hoành,
	Vậy đem quân nghĩa quét thanh bụi-trần.
	Chủ-trương mừng thấy đông-quân.
	Thái-bình cây cỏ được nhuần hơi mưa."
	Phúc lành chúc chữ cửu-như.
	Của tin mấy quyển đồ-thư dâng vào,
	Bệ rồng ban chiếu tinh-bao,
	Gia phong Nguyễn-Huệ đương trào quốc-công.
	Ngọc-Hân vừa trạc đào hồng,
	Ép duyên kim-cải kết lòng sài-lang,
	Đương cơn đòng bác ngổn ngang,
	Thực-hư chưa tỏ, biến-thường ai tin.
	Hơi tàn gần trở gót tiên,
	Lại vời Nguyễn-Huệ gửi quyền quốc-gia.
	Một hai xin trở về nhà,
	Bóng đèn, tiếng búa giám là di-duyên.
	
	5. Quân Tây-sơn rút về Nam
	
	Bảo-thành kinh-lý đã yên,
	Ngôi-cao phó lại cháu hiền thừa-gia.
	Duy-Kỳ nối giữ nghiệp nhà.
	Cải nguyên Chiêu-thống mới là sơ-niên.
	Huệ còn lưu ở Long-biên,
	Anh là Nguyễn-Nhạc theo miền lại ra.
	Rước mời ngày tiếp đôi ba,
	Bệ-từ, Nhạc mới lân-la tự-tình
	" Đất, dân đâu cũng triều-đình,
	Giao lân rồi sẽ cất mình Nam-qui."
	Nửa đêm ám-hiệu cuốn kỳ
	Bao nhiêu tài-hóa chuyên về sạch không.
	Bỏ Nguyễn-Chỉnh ở Thăng-long.
	Cũng toan cắt cánh mở lồng với ai.
	Về quê Chỉnh mới giả bài,
	Rằng vâng mật-chỉ hồi-sai đất nhà.
	Mộ quân hương-dõng đem ra,
	Ngoài là chống giặc, trong là giữ kinh.
	
	6. Triều-đình vua Lê-Chiêu-Thống
	
	Cựu-thần mấy kẻ công-khanh,
	Thoái-hưu để việc miếu-đình mặc ai?
	Tân-khoa còn có một hai,
	Bùi-Dương, Trần-Án cũng người trung-trinh.
	Cùng nhau phụng sắc triệu-binh,
	Thổ-hào củ-tập vào kinh hộ-tùy.
	Phân-vân tranh-lập nhiều bề,
	Kẻ phò Trịnh-Lệ, người suy Trịnh-Bồng.
	Yến-đô lại cứ tập-phong,
	Những mưu phò Trịnh, quên lòng tôn Lê.
	Mậu-Xưng, Tích-Nhưỡng kể chi,
	Phùng-Cơ còn biết thị-phi nhẽ thương,
	Trách thay Trọng-Tế họ Dương,
	Cũng trong khoa-bảng, cùng phường đai-cân
	Sao không biết nghĩa quân-thần
	Bầy mưu phế-lập sắp quân vây thành.
	Non sông còn mặt triều-đình,
	Bạc đen xem thấy nhân-tình mà ghê.
	
	7. Nguyễn-Hữu-Chỉnh chuyên-quyền
	
	Lê-hoàng căm giận nhiều bề,
	Mật-thư sai sứ đưa về Nghệ-an.
	Chỉnh xưa tuy giả mưu-gian,
	Được thư rầy mới nở gan anh-hùng.
	Hịch bay đâu cũng nức lòng,
	Tứ-thành Tứ-đột quân ròng hơn muôn,
	Dặm trường thẳng ruổi chinh-an
	Nghệ, Thanh quét sạch mấy đoàn kiến ong,
	Yến-đô sức yếu thế cùng,
	Theo Dương Trọng-Tế qua vùng Bắc-ninh.
	Đại-quân tiến đến kinh-thành,
	Long-tân ngự-duyệt, đại-đình thưởng-công.
	Loan-thư ban trước thềm rồng
	Cha phong Bằng-quận, con phong tước hầu.
	Trăm quan ngôi thứ ở đầu,
	Cánh vây sum-họp, phủ-lầu nghênh ngang.
Tự vấn - Tú Xương (Trần Tế Xương - Trần Cao Xương) - Thơ
 
                Về đi cầy - Tú Xương (Trần Tế Xương - Trần Cao Xương) - Thơ
 
                Vị hoàng hoài cổ - Tú Xương (Trần Tế Xương - Trần Cao Xương) - Thơ
 
                Vì tiền - Tú Xương (Trần Tế Xương - Trần Cao Xương) - Thơ
 
                Xuân nhật ngẫu hứng - Tú Xương (Trần Tế Xương - Trần Cao Xương) - Thơ
 
                Ai đưa em về - Thuận Hữu - Thơ
 
                Ánh mắt - Thuận Hữu - Thơ
 
                Ảo mộng - Thuận Hữu - Thơ
 
                Bạn cũ - Thuận Hữu - Thơ
 
                Biển trong anh - Thuận Hữu - Thơ
 
                Hiển thị 371 - 380 tin trong 2283 kết quả