Đập đá Côn Lôn - Phan Châu Trinh (Phan Chu Trinh) - Thơ
I
Làm trai đứng giữa đất Côn Lôn,
Lừng lẫy làm cho lỡ núi non,
Xách búa đánh tan năm bảy đống,
Ra tay đập bể mấy trăm hòn .
Tháng ngày bao quản thân sành sỏi,
Mưa nắng chi sờn dạ sắt son .
Những kẻ vá trời khi lỡ bước ,
Gian nan nào sá sự cỏn con .
II
Biển dâu dời đổi mấy thu đông,
Cụm núi Côn Lôn đứng vững trồng,
Bốn mặt dày vò oai sóng gió,
Một mình che chở tội non sông .
Cỏ hoa đất nảy cây trắm thức,
Rồng cá trời riêng biển một vùng .
Nước biếc non xanh thương chăng nhẽ !
Gian nan xin hộ khách anh hùng .
Bị giam ở nhà giam Phủ Thừa ít lâu, Phan Chu Trinh bị đày đi Côn đảo . Lúc đi ngang qua cửa Thượng Tứ, Phan Chu Trinh đã ngâm lên bốn câu thơ sau :
Nguyên văn chữ Hán
Luy tuy thiết tỏa xuất đô môn,
Khẳng khái bi ca thiệt thượng tồn
Quốc thổ trầm luân dân tộc lụy
Nam nhi hà sự phạ Côn Lôn
Bản dịch của Phan Khôi
Mang xiềng nhẹ bước khỏi đô môn,
Hăng hái hò reo lưỡi vẫn còn,
Ðất nước hãm chìm dân tộc héo,
Làm trai đâu xá thứ Côn Lôn .
Tình Hạ - Xuân Quỳnh - Thơ
Đêm trở về - Xuân Quỳnh - Thơ
Những bông hoa đầu tiên ra Biển - Xuân Quỳnh - Thơ
Những con đường tháng giêng - Xuân Quỳnh - Thơ
Sẽ có mãi cô bé mười sáu tuổi - Xuân Quỳnh - Thơ
Thành phố quê Anh - Xuân Quỳnh - Thơ
Tháng năm - Xuân Quỳnh - Thơ
Tiếng gà trưa - Xuân Quỳnh - Thơ
Tình ca trong lòng Vịnh - Xuân Quỳnh - Thơ
Trởi trở rét - Xuân Quỳnh - Thơ
Hiển thị 1641 - 1650 tin trong 2268 kết quả