Đôi hồn
                         - Mai Đình
                         - Thơ
                        
                    
                
                
                    
                        20/12/2014 07:28
                
                
                
                
                
                
                    
	Những bài thơ trong tác phẩm Đôi Hồn là những khúc "xướng hoa" riêng của hai tâm hồn thi sĩ, tuy sống giữa nghịch cảnh, vẫn ngụp lặn dưới những ngọn triều của tình yêu say đắm, hay đúng hơn, của một thiên diễm tình có một không hai trong giới thi nhân Việt Nam.
	
	Bản thân tập thơ ĐÔI HỒN đã nói lên cái đặc trưng của tập thơ, đồng thời tình yêu đặc biệt giửa hai thi sĩ, Hàn Mặc Tử và Mai Đình.
	
	Hàn Mặc Tử mắc phải căn bệnh hiểm nghèo đày mình vào "một vũng cô liêu vạn đời", nhà thơ lại càng khao khát yêu đến mức tuyệt vọng. Nhưng cuộc đời lại dành cho Hàn Mặc Tử một tính yêu huyền diệu và nóng bỏng mà hôm nay, đã hơn nửa thế kỷ vẫn còn nung nấu trong lòng người mộ điệụ Mai Đình xuất hiện trong lòng Hàn Mặc Tử với dáng một thiếu nữ trẻ trung, xinh đẹp, tài hoa, lại đang ôm ấp một tình yêu đến dại khờ với nhà thơ kiệt xuất.
	
	Mai Đình táo bạo vượt qua mọi ngăn trở trước mắt để đến bên cạnh người thi sĩ bất hạnh nàỵ Rốt cuộc chàng thi sĩ chẳng những không tài nào cách ly nổi nàng mà còn bị nàng chinh phục đến tận xương tủỵ
	
	Thế nhưng căn bệnh quái ác đã chặn đứng bước chân tình yêu ấỵ HMT phải dùng tất cả nghị lực để đè nén nỗi yêu đương sôi sục, không dám đụng vào người Mai Đính, ví sợ lây bệnh cho người yêu.
	
	Mai Đính kể: những phút ấy, mặt HMT đỏ rần lên rồi tím đi, còn Mai Đính cũng chết cả ruột gan, không biết phải xử trí làm sao....
	
	Tính yêu của hai người đã đạt ttới mức chín mùi về cả lý trí lẫn tính cảm, nhưng lại bị cấm kỵ về mặt thể xác.
	
	Độc giả thân mến!
	
	ĐÔI HỒN là khúc hòa tấu tình yêu của hai giọng thơ nam-nữ tài hoa, hai âm sắc khác nhau nhưng hòa quyện và ứng đáp với nhau, tạo nên một âm hưởng chung, khi thiết tha nồng cháy, khi tê tái bi thương, khiến chðng ta xúc động và thương cảm. Đó chính là vẻ đẹp tuyệt vời mang đày tính bi kịch của một tình yêu cao cả cộng với tài năng, giữa một cảnh ngộ éo le nghiệt ngã.
	
	ANH HỨA ĐI ANH
	Mai Đình
	
	Em đã yêu anh đến dại người,
	Lòng em ngày tháng dễ nào nguôỉ
	Yêu anh trên hết tình yêu mến,
	Và sẽ yêu anh suốt một đờị
	
	Yêu anh trong lúc anh lâm chung
	Mới thấy tình em yêu lạ lùng,
	Rải hết bầu trời e chưa lấp,
	Mong anh lành mạnh mới đang công
	
	Anh lành anh sẽ tặng em chỉ
	Tặng cả đời anh, cả hồn thi
	Với tất những gì anh ước vọng,
	Cả hồn, cả xác, cả tình sị
	
	Anh hứa đi anh, hứa thế nghe!
	Cho em tưởng tượng, em say mê,
	Em quên ngày tháng, đời đau khổ
	Để đón hồn anh lúc tái tệ
	
	BIẾT ANH
	Mai Đình
	
	Em nhớ lần đầu em biết anh
	Nhờ vần thơ mới dệt thêu tình
	Lòng em rung động từ hôm ấy
	Trong những đêm trăng tưởng bóng hình.
	
	Còn anh, em đã gặp anh đâủ
	Chỉ cảm vần thơ có những câu
	Âu yếm, say sưa, đầy mộng đẹp
	Xui lòng tơ tưởng suốt đêm thâụ
	
	Rồi buổi chiều kia em tới thăm
	Thăm người thi sĩ chốn xa xăm
	Mà vần thơ mới làm rung động
	Xa gọi hồn em mau tới gần.
	
	Kịp nghĩ miệng đời hay mỉa mai
	Tảng lờ ngừng bước và im hơi
	Mộng hồn em gửi theo chiều gió
	Để được gần anh ngỏ ít lờị
	
	Rồi liền hôm ấy em xa anh
	Với nỗi nhớ nhung, với hận tình
	Với cuốn thơ văn anh gửi tặng
	Với lòng tưởng tượng ảnh hình anh
	
	BIỆT LY
	Mai Đình
	
	Em theo mây gió anh ơi,
	Em đi đi mãi vào nơi vô hình.
	Yêu anh trên bước phiêu linh,
	Để lòng bớt khổ, để tình bớt đaụ
	
	Lòng anh là một con tầu
	Đón em giữa bến u sầu phải chăng?
	Gặp anh em nhớ hôm rằm,
	Mất anh em bắt chị Hằng thường em!
	
	Đời em như giấc cô miên,
	Mất anh là mất cả niềm yêu thương.
	Thơ em anh ướp đầy hương
	Tính em anh giữ về phương nào rồỉ
	
	Đời em còn một anh thôi,
	Nếu ngày ly biệt là đời em tan!
	Thương hoa chớ để hoa tàn,
	Yêu ai chớ để đoạn tràng riêng ai!
	
	ĐÀN NGỌC
	Hàn Mặc Tử
	
	Điện Hàm Chương, Mai Hoa còn rớt ngọc
	Xiêm nghê nàng ven vén để hương laỵ
	Nốc đi cho làn phấn điểm màu say,
	Cho rung động toàn thân người rớm khóc!
	
	Rồi muôn xuân đã mơ chiều thổn thức
	Đều run lên như thể tấm hồn mơ
	Ai gieo chi thương tiếc giữa đường tơ
	Cho lỡ dở vang lên từng tiếng nấc?
	
	Nguồn sáng láng lờ đi trong sự thật
	Trong ảo huyền và trong cả mê lỵ
	Ai nỡ nào cắt nghĩa tới hàng mi
	Là ứ lại, là trào ra nước mắt?
	
	Bằng trăm tiếng vẽ ra trăm màu sắc
	Với đôi tay, nàng trút hết đê mệ
	Dạ lan hương bừng mở cánh e dè
	Trong khúc nhạc rên đều hơn gió tớt
	
	Đàn ngọc đã rít lên chiều nả nớt
	Tôi kêu rên van khóc, lạy nàng thôi
	Hãy uống đi, cốc rượu ngấm đầy hơi
	Chan chứa vị nồng say đêm hiệp cẩn!
	
	Nàng! Lạy nàng! Hãy nghe tôi cầu khẩn.
	Hãy khoan tay, cầm lại trí tương tư
	Đang chờn vờn như nguồn sáng ngất ngư
	Đang lướt mướt trong muôn màu hoa lệ!
	
	Trên cung bậc, hãm mau niềm ngọc kể
	Với lòng rung, ngưng hết cả thanh âm,
	Cho lửng lơ chới với điệu phong cầm
	Cho tôi bớt bồi hồi trong một phút!
	
	ĐIỆU ĐÀN ÊM ÁI
	Mai Đình
	
	Đắm đuối say sưa điệu nhạc vàng
	Bên người yêu, gảy khúc tình tang
	ĐÔI HỒN hô hấp làn hơi thở
	Và sẽ đi chung một nẻo đường.
	
	Chưa có bao giờ ta thấy say
	Cho lòng ngây ngất tuổi thơ ngây
	Mà sao nay bỗng như điên dại
	Bởi khúc người đàn gẩy qúa haỵ..
	
	Thôi chết, vô tình tôi đã quên
	Ôm hình ảnh ấy giấu trong tim.
	Trời ơi! Đến lúc ta hay được
	Thì cả hồn ta đã đắm chìm.
	
	Dại qúa mà lòng chẳng chịu khôn,
	Đi tìm đau khổ để mà chôn,
	Từ đây có lẽ hồn ta đã
	Bị Trái tim người chiếm hẳn luôn
	
	Này chàng nhạc sĩ của ta ơi!
	Chớ thấy hồn ta chiếm được rồi
	Mà bỏ khúc đàn không gảy nữa,
	Cho lòng ta chết, lệ ta rơi!
	
	Đêm vắng lòng ta vẫn đợi chờ
	Khúc đàn êm dịu tự xa mơ
	Gởi hồn ta nhập trong đàn ấy
	Thu lấy dư âm khắp bến bờ...
	
	Ta ở, lòng chàng sẽ ngất ngây
	Khi đàn nắn phím lúc lên dây,
	Ta như cô bé đầy ngoan ngoãn
	Tùy cái tay chàng điểm đắm saỵ..
	
	ĐỢI CHỜ
	Mai Đình
	
	Lệ Thanh ơi! vắng anh trong hai tháng,
	Sáu mươi ngày dằng dặc nỗi nhớ nhung.
	Những đêm thâu em sẽ nấp dưới bóng tùng,
	Để hấp thụ lấy hồn anh đương chới với,
	Cùng hồn anh đi khắp hết cõi không trung,
	Tìm cho ra những lạc thú, những máu hùng,
	Thu hết cả vào lòng cho khoan khoáị
	
	ĐÔI TA
	Hàn Mặc Tử
	
	...Mà anh hay em, trong tim đều rạn
	Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ
	Bây giờ đây quấy quýt hiện bây giờ
	Chỉ biết có đôi ta là đang sống
	Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng
	Cố làm lơ không biết đến thời gian
	Đến những tình duyên chung quanh thất vọng
	-Nhiều hành tinh tan đi vì đã lỏng
	Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưả
	Lúc ấy sóng triều rên rỉ chưa bưa
	Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết.
	Cứ sảng sốt, tê mê và rũ liệt
	Đừg nghe chi âm hưởng địa cầu đang
	Vỡ toang ra từng mảnh, cả không gian
	Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa
	Đều trộn trạo, điều hòa và xí xóa
	Thành hư không như tình ái đôi ta
	
	GHEN TRĂNG
	Mai Đình
	
	Hôm nay sáng tỏ cung Hằng
	Khiến lòng em nhớ hôm rằm bên anh
	Hãi hùng em sợ trăng thanh.
	Vắng em, anh lại tự tình cùng trăng.
	Hôm xưa, anh đã nói rằng
	"Chị Hằng, hẳn chị đã bằng em chưả"
	Vì em là một nàng thơ
	Của chàng thi sĩ ước mơ mộng vàng.
	Em có điệu nhạc du dương,
	Có đôi mắt ngọc để chàng say mệ
	Nếu anh quên hết lời thề,
	Em đòi tất cả những gì của em!
	Ví lòng em đã qúa ghen
	Chị Hằng, sao chị lại thèm duyên tả
	Những đêm u ám trăng mờ,
	Em buồn em sợ như là mất anh.
	Cớ sao trăng lại ẩn hình
	Hay là trăng ở bên anh lúc nàỷ
	Có chăng anh hãy tỏ bày
	Để em bớt sợ những ngày còn xạ
	
	GHEN VỚI LỆ KIỀU
	Mai Đình
	
	Anh thất vọng vì anh vô hy vọng
	Với người yêu duy nhất của anh kia,
	Lấy mộng lòng mong gửi tấm tình si
	Anh cố gỡ nó càng thêm buộc chắc.
	
	Em như kẻ tha phương cầu thực
	Tìm tình yêu với chất đẹp vô song.
	Được yêu rồi em giữ chặt trong cung
	Khóa cửa lại ngoài đề "cung cấm".
	
	Em ghen lắm anh ơi, em ghen lắm!
	Anh liệu chừng đừng tưởng đến em chi!
	Để đời em mưa gió lấp vùi đi,
	Thà như vậy mà không đau đớn mấỵ
	
	Anh không chịu em cũng xin van lạy
	Tha cho em, đừng vương vấn vào yêu
	Để cho anh được tưởng đến Lệ Kiều
	Người anh đã phô bày trên mặt báọ
	
	Nói hết ghen là thiệt em nói láo
	Anh đừng tin và cứ tưởng em còn...
	Vì hiện giờ em lại thấy ghen hơn
	Tim còn đập, còn yêu, còn ghen mãi
	
	HẠNH PHÚC
	Mai Đình
	
	Buổi đầu xuân giữa mùa hoa nở rộ.
	Đúng hẹn kỳ, ta về với tân lang.
	Ngày vu quy ta mừng vui hớn hở
	Tối tân hôn chàng đẹp đến mê hồn!
	
	Rượu quỳnh tương chàng dâng ta uống cạn,
	Đàn ngọc trao, ta dạo khúc nghê thường.
	Chàng nói khẽ: anh yêu em vô hạn,
	Phút tương phùng anh dâng trọn niềm thương.
	
	Ta đã ở bên chàng nơi cõi tục,
	Quyết không về điện ngọc sống cô đơn.
	Bốn bàn tay cùng chung xây hạnh phúc,
	Túp lều tranh hơn cả cõi thiên đường.
	***
	Bỗng một hôm có chiếu trời ban xuống
	Hết nợ rồi, đòi ta lại non tiên.
	Nhưng hôm qua ta cùng chàng mới uống
	Chén rượu thề: trần tục ở cho yên
	
	Ta vội bảo sứ thần mau trở lại
	Tâu Ngọc Hoàng: ta chẳng chịu về đâu
	Ta đã hưởng biết bao điều êm ái,
	Xa chốn này ta sẽ phải sầu đaụ
	
	Vì Thượng đế ngày đã ra lệnh cấm
	Không cho người được hưởng thú thương
	yêụ
	Nếu ta về, ta sẽ mang theo hận
	Tiếc cõi trần hạnh phúc để cho tiêụ
	
	Ta thử hỏi: tục, tiên, đâu hơn đã?
	Tiên là gì mà chẳng được ái ân?
	Ta gửi tấu trên Ngọc Hoàng lượng cả
	Xét cho ta uất ức của muôn tiên.
	
	Sứ đi rồi, chàng nhìn ta âu yếm:
	- Em của anh thiệt đã hợp lòng anh!
	Ngâm thơ đi, ngâm cho hồn tê điếng
	Theo điệu đàn êm ái giữa thời xanh!
	
	HƯƠNG THƠM
	Mai Đình
	
	Ta là tiên, ta là tiên thượng giới
	Xuống hồng trần để ban những hương thơm.
	Nhưng không đâu, kẻ phàm phu đừng đợi,
	Đừng yêu cầu, ta chẳng chút lòng thương!
	
	Hương ta chỉ ban cho người khác thế,
	Những trích tiên rực rỡ ánh ban mai,
	Vì lầm lỗi một hôm chầu Thượng đế
	Rơi chén vàng nên đọa xuống trần aị
	
	Rẽ mây gió, ta đi tìm cho khắp,
	Luyện mắt thần ta liếc khắp năm châụ
	Kìa đây thôi! Kìa đây đang tụ tập
	Mảnh hồn thơ lai láng biển u sầụ
	
	Ta vội gọi tên một chàng thơ ấy,
	Này Lệ Thanh, chàng còn nhớ ta chăng?
	Thiếp cùng chàng có nợ duyên kia đấy!
	Ngọc nữ đây, và đó chính là Kim Lang
	
	Căn nợ trước bởi chúng ta tội lỗi
	Nên Ngọc hoàng ngài giận mới đày đi
	Bắt xa nhau để đền cho xong tội
	Em trở về trong một buổi vu quị
	
	Này bình hương trời ban riêng ta hưởng
	Cất đi chàng, cất cho kín chàng ơi!
	Ta sẽ chờ trong một ngày vui sướng
	Mở hương ra cho bay khắp trần aị
	
	Thôi từ giã vì ta chưa hết nợ,
	Sáu mươi ngày ta hãy trả cho xong.
	Chỉ đầu xuân trong một mùa hoa nở
	Em trở về trong một tối đầy trăng...
	
	LƯU LUYẾN
	Hàn Mặc Tử
	
	Chửa gặp nhau mà đã biệt ly
	Hồn anh theo dõi bóng em đi
	Hồn anh sẽ nhập trong luồng gió
	Lưu luyến bên em chẳng nói gí.
	
	Thơ em cũng giống lòng em vậy
	Nghĩa là thơm tho như ánh trăng,
	Mềm mại như là tơ liễu rũ
	Âm thầm trong áng gió bâng khuâng.
	
	Anh đã ngâm và đã thuộc làu
	Cả người rung động bởi thương đau,
	Bởi vì mê mẩn, víkhoan khoái
	Anh cắn lời thơ để máu tràọ..
	
	Lời thơ ngậm cứng không rên rỉ
	Mà máu tim anh vọt láng lai!
	Thơ ở trong lòng reo chẳng ngớt
	Tiếng vọng thiết tha dội khắp nơị
	
	Em đã nghe qua em đã hay
	Tình anh sao phải chứng mê saỷ
	Anh điên anh nói như người dại,
	Van lạy không gian xóa những ngàỵ
	
	Những ngày đau khổ nhuốm buồn thiu,
	Những sóng mây lam uốn dập dìu,
	Những mảnh nhạc vàng rơi lả tả,
	Những niềm run rẩy của đêm yêụ
	
	Anh đứng cách xa hai thế giới
	Lặng nhìn trong mộng miệng em cười,
	Em cười anh cũng cười theo dõi
	Để nhắn hồn em đã tới nơị
	
	NHỚ THƯƠNG
	Hàn Mặc Tử
	
	Trầm ngán nghê bay trong lãnh cung
	Xuân thơm bối rối ngọt vô cùng
	Ôi chao, Thánh thượng vô tâm qúa,
	Lòng thiếp buồn như một tấm nhung!
	
	Ở đây châu báu vô tri hết
	Pho sách quần phương lộ ý nhiều
	Hãy tìm cho được hoa cung cấm
	Xem thử trong hoa có mỹ miềủ
	
	Ngoài kia xuân đã thắm duyên chưả
	Trời ở trong đây chẳng có mùa
	Không có miền trăng và ý nhạc
	Có người cung nữ nhớ thương vuạ
	
	Đừng ai nhắc nhở đến xuân trong
	Vô số là xuân chiếm mọi lòng
	Mỗi người đều có xuân riêng cả
	Thiếp viết xuân lên mảnh lụa hồng.
	
	RƯỢU TRĂNG
	Hàn Mặc Tử
	
	A ha! Ta rượt theo trăng
	(Ta rượt theo trăng)
	Trăng bay lả tả ngã trên cành vàng
	Tới đây (là nơi) tôi được gặp nàng
	Rủ rê, (rủ rê) hai đứa đi vào rừng hoang
	Tôi lượm lá trăng làm chiếu trải
	Chúng tôi kề đầu lên khối sao băng
	Chúng tôi nói chuyện bằng hơi thở
	Dần dần hoa cỏ biến ra thơ
	Chúng tôi lại là người của ước mơ
	Không xác thịt chỉ có linh hồn đang mộng.
	Chao ôi! Chúng tôi rú lên ví kinh động
	Vì trăng ghen, trăng ngã, trăng rụng xuống mình
	hai tôị
	
	Hoảng lên xong lại cả cười
	Tôi toan níu áo, nàng thời theo trăng.
	A ha! Ta đuổi theo trăng
	Ta đuổi theo trăng, trăng, trăng, trăng!
	Thả nàng ra, hãy thả nàng ra!
	Nàng là châu báu của ta trong đờị
	Đố trăng: trăng chạy đường trời!
	Ta rú một tiếng, trăng rơi tức thì!
	
	TAN RÃ
	Mai Đình
	
	Trên đường vô định dẫn em đi
	Đem lạị cho anh những mộng gì?
	Đem lại cho em bao ý chết
	Bao tình tuyệt vọng lúc chia lỵ
	
	Anh chỉ như là mây gió thôi,
	Em ghì sao được gió mây trôỉ
	Ngậm ngùi nhìn cảnh đời hiu quạnh
	Tê tái cõi lòng lệ ứa rơị
	
	Em biết yêu anh đã muộn màng
	Mà lòng sao vẫn thấy càng thương
	Tim em ngừng đập từng cơn một
	Khi cõi lòng em đã tỏ tường
	
	Em trách sao anh chẳng thiệt tình
	Để em xây đắp mộng yêu anh
	Rồi anh lại phá bao nhiêu mộng
	Em đã ví anh đắp mộng thành.
	
	Thôi nhé, từ rày đã biệt ly
	Trên đường hiu quạnh dẫn em đi,
	Món qùa "cô độc" em nâng lấy
	Tạo hóa ban kia nghĩ ngợi gì?
	
	Một khi anh ở chốn xa xăm
	Đã với người yêu đắp mộng vàng,
	Nhìn cõi hư vô anh hãy nghĩ
	Đời em đã chết, mộng em tan.
	
	THAO THỨC
	Ý thơ của Mai Đình,
	lời Hàn Mặc Tử
	
	Lạnh qúa ánh trăng không sáng mấy
	Cho nên muôn dặm ở ngoài kia
	Em đang mong mỏi, em đang nhớ
	Bứt rứt lòng em muốn trở về.
	
	Nhưng xa xôi qúa biết làm saỏ
	Lấy trí tương tư đo được nàỏ
	Em cứ vùng vằng, em thở dốc
	Tình Thương trong dạ mãi xôn xaọ
	
	Thôi em chán qúa, em buồn qúa
	Anh của em giờ, cười với aỉ
	Nói những gì đâủ Tức tối lạ!
	Em hồ nghi mãi, giận không thôị
	
	Lạnh qúa, ánh trăng không sáng mấy
	Cho nên chăn chiếu vẫn so le
	Nếu hay thương nhớ là thương nhớ
	Em dại gì đâu, ngủ thiếp đị
	
	TRƯỜNG TƯƠNG TƯ
	Hàn Mặc Tử
	
	Hiểu gì không, ý nghĩa của trời thơ,
	Của hương hoa trong trăng nhờn nhợt bấy
	Của lời câm muôn vì sao áy náy
	Hiểu gì không, em hỡi hiểu gì không?
	
	Anh ngâm nga để mở rộng cõi lòng
	Cho trăng sao tràn trề say chới vớị
	Cho nắng hường vấn vương muôn ngàn sợi
	Cho em buồn trời đất ứa sương khuyạ
	
	Để em buồn, để em nghiệm cho ra
	Cái gì kết lại mà thành tinh tú?
	Và uyên ương bởi đâu không đoàn tụ?
	Và tình duyên, sao lại dở dang chi ?
	
	Và vì đâu gió gọi giận lời đi ?
	Lời đi qua một chiều trong kẽ lá.
	Một mùi hương mới nửa chừng sa ngã
	Anh nếm rồi ý vị của hồn mợ
	
	Mai Đình ơi! Em còn giữ ý thơ
	Trong đôi mắt mùa thu trong leo lẻo
	Ở xa xôi lặng nhìn anh khô héo
	Bên kia trời đang chụp cả hồn anh
	
	Hãy van lơn ở dưới chân Bàn Thành
	Cho yêu ma muôn năm vùng trỗi dậỵ
	Náo không gian cho lửa lòng bùng cháy
	Để làm cho rung động đến người tiên
	
	Đang say sưa trong thế gới ảo huyền
	Đang trửng giỡn ở trên sông Ngân biếc.
	Anh biết trước sẽ có ngày cách biệt
	Ngó như gần song vẫn thiệt xa khơị
	
	Lau mắt đi đừng cho lệ đầy vơi,
	Hãy mường tượng một người thơ đang sống
	Trong im lìm, lẻ loi trong dẫy động
	Cũng hình như, em hỡi, động Huyền Không
	
	Mà đêm nghe tiếng nấc, ở đáy lòng
	Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữạ
	Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa
	Lá trên cành héo hắt gió ngừng ru
	
	"Một mối tình nức nở giữa âm u
	Một hồn đau rã lần theo hương khói
	Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi
	Một lời run hoi hóp giữa không trung
	Cả niềm yêu, ý nhớ, cả một vùng
	Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn".
	
	Đấy là tất cả người anh tiêu tán
	Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ
	Cùng tình em tha thiết như văn thơ
	Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.
	(12-1939)
	
	TUYÊN BỐ
	Mai Đình
	
	Tôi chẳng sợ cảnh nghèo hèn đói khó,
	Tôi không kiêng thứ da thịt khác người,
	Vì lòng tôi, tôi chỉ biết yêu thôi
	Và thân thể có phải đâu châu ngọc?
	
	Tôi yêu chàng đã khắc sâu vào tim óc,
	Tôi thờ chàng như một vị thần linh,
	Dẫu vì chàng đời tôi phải hy sinh
	Tôi chấp nhận không so đo tính tóan.
	
	SÁNG LÁNG
	Hàn Mặc Tử
	
	Sông Ngân đã im lìm không tiếng sóng,
	Mà lòng anh rào rạt mãi không thôi!
	Ở tầng cao khúc nghê thường đồng vọng,
	Nghe gì đâu em hỡi, ráng mây trôi!
	
	Anh đã thoát hồn anh ngoài xác thịt
	Để chập chờn trong ánh sáng mông lung,
	Để tìm em đưa hai tay ràng rịt,
	Mảnh tình thiêng ngả ngốn giữa không trung.
	
	Anh đã gặp hồn em đương chới với,
	Bến Mê hà trên dải nước mênh mang,
	Anh đã đón tình em bay phấp phới
	Như hương trăng đằm thắm cõi không gian.
	
	Chúng ta biến, em ơi, thành thanh khí,
	Cho tan ra hoà hợp với tinh anh
	Của trời đất, của muôn vàn ý nhị,
	Và tình ta sáng láng như trăng thanh!