Thơ

Giặc mỹ  - Nguyễn Khoa Điềm  - Thơ

20/12/2014 15:13
Lượt xem 22156

Khi tên lính Pháp cuối cùng đi đến trước dòng sông
Vươn qua thành cầu soi mặt mình dưới nước
Nó bỗng nhổ nước bọt vào nơi nó vừa ngắm được
Khuôn mặt chủ nghĩa thực dân cũ tan rồi trên sông nước quê ta
Tên lính Pháp quay đi
Tên lính Mỹ vào ngay..
Không ở đâu bằng đất nước Việt Nam này
Nơi nhân loại thêm một lần nhìn thấy
Những tội ác con người đã đi qua bỗng hồi sinh trở lại
Như những tầng diệp thạch vỡ làm đôi
Và những con bò sát khổng lồ ùa ra múa vuốt liếm môi
Rồi những Khan Tác-Ta bỗng bước ra từ bão cát
Rồi những cuộc Thập tự chinh với đầu người trên mũi mác
Rùng rùng đi tàn phá nước non này
Những bọn chúa tự hào lối đánh bánh xe quay?
Giờ đã có trực thăng treo người vào không khí
Xưa giết người bằng hóa chất, điện tử, prô-tông
Xưa quan lại đánh ta bằng đầu gậy bịt đồng
Nay chúng quật ta bằng cao su đột sắt
Quật chết người vẫn không hề tái mặt
Vì giết người máu chẳng dính tay chán
Xưa chúng âm u mở tòa án giảo hình
Bắt trí tuệ đến đây quỳ gối xuống
Nay "Sám hối" vẫn tràn đầy ánh sáng
Điện một nghìn oát xoay chiều vào cốt lõi thần kinh
Chuồng cọp của lãnh chúa xưa đáng gọi hôi tanh
Nay miệng những thằng ác ôn đã thanh ngòm gan với máu
Xưa "Luật cọ vế" và vinh hoa sáng tạo
Nay thú tính, dâm ô thành lý thuyết tôn thờ
Xưa một người chỉ đâm chết một người
Nay một cái bấm nút, một cái đạp càn bom Mỹ giết ta hàng chục hàng trăm ngọt xớt
Xưa đinh đóng bằng tay, nay đinh đóng bằng bom rốc-két
Mặt thằng giặc lái giết người vẫn có dáng ngắm trăng sao
Xưa khủng bố dân, chúng đem ta ra giữa chợ chặt đầu
Nay hiện đại, vô tuyến truyền hình sẽ đưa vào bữa cơm chiều nhân loại
Để loài người vừa ăn vừa xem máu vãi
Dần dà quen các chết tựa cơm ăn
Quen lối giết người, quen mặt xâm lăng
Quen kinh sợ, quen vục đầu trong vật chất!
Không ở đâu trí tuệ bị gọi nhầm tên kỳ quặc
Bằng những mưu đồ của Giôn Xơn, Ních Xơn
Mượn những công trình của máy tính, vi phân
Chúng phân tích máu xương ta thành tỷ lệ
Uốn công lý quăn quen làm thước kẻ
Rồi viết lên những định luật Việt Nam
Làm tiền đề cho sự tàn bạo thế gian

Chúng công bố:
Để phá 5 tấn thóc Việt cộng phải phá 50 tấn thóc của dân chúng
Ngược lại: Phải giết 500 dân Mỹ Lai để đừng sót một tên Việt cộng
Để khuất phục một dân tộc trong 10 năm "thời kỳ Việt Nam" phải dám đẩy lùi dân tộc ấy về đồ đá ngàn năm
Vì một cuộc hành quân phải hủy diệt hàng vạn mẫu tây rừng
Vì một đòn pháo kích ở Plây-cu phải trả đũa xuống sông Hồng Hà Nội
Vì một thành phố Mỹ Tho cần cứu nguy phải hạ sát ngay thành phố ấy
Vì sự tồn vong của học thuyết màu da, phải đầu cơ, hàng vạn xác da vàng
Vì một một tên bù nhìn, nửa triệu lính Mỹ phải đem sang
Vì lợi ích của 400 ông vua, 200 triệu người Mỹ phải góp tiền, góp máu
Vì tinh thần một tên lính Mỹ phải nói có 2.000 Việt cộng bị giết mỗi tuần trên mặt báo
(Thiếu chừng nào thì moi cốt, giết vào dân!)
Vì quyền giết người Việt Nam phải giết 4 sinh viên Mỹ ở Ken
Vì tổng thống, phải xích tay hàng vạn người biểu tình nổi loạn
Vì và phải.. cái tương quan độc đoán
Cái mệnh đề, cái lô-gích cuồng điên
Các tỷ lệ ném ra bất chấp cán cân
Chỉ cần sự bảo chứng của đô la và súng máy
Cùng cái đầu tối tăm của Giôn xơn, Ních Xơn đặt vào trên đấy!
Không ở đâu con người trước con người
Thành "chó dại", "Trâu điện" và "Đĩa đói"
Điều kinh tởm, chúng vẫn mượn tiếng người để nói
(Vẫn phải "nói" với ta vì ta vẫn là người)
Thú tính gầm lên trong chữ nghĩa, câu lời:
"Tao đánh mày cho tuyệt đường sinh nở!"
Tao moi gan mày thử xem to nhỏ!"
Tao đập vỡ óc mày xem tư tưởng Việt Cộng ra sao?
"Tao phá tiết trinh của mày để mày đừng mơ với mộng!
"Tao giết con mày để xem mày thương con hay Việt cộng!"
"Tao vặt râu thằng già này vì nó dám bằng tuổi cha tao!"
Chúng đánh để ta không tìm được chiều cao
Của thân thể, của ước mơ, hạnh phúc
Chúng đánh ta bật rễ ngoài mặt đất
Hết cầm cày, cầm búa, dắt trẻ, yêu thương
Chúng đánh ta tê liệt những phản ứng bình thường
Vui cới con người, buồn khi nắng xuống
Chúng đánh ta trụy hết những bào thai truyền thống
Từng đẻ ra nhân nghĩa, anh hùng, Nguyễn Trãi, Nguyễn Du..
Chúng đánh cho ta khắc nghiệt trước cái hôn Juliet-Romeo
Không bén mảng những cánh rừng của Ăng Đéc Xen, những bãi biển Ta Go nhìn đầy non trẻ
Chúng đánh cho cả dân tộc ta biến hình thành sứa
Trôi bập bềnh theo cuồng lưu của chủ nghĩa thực dân
Và trên nền đau của thế kỷ bị xâm lăng
Chúng biểu diễn cuộc đời ta thành véc-tơ, đồ thị
Bằng chính máu chúng ta nhằm chứng minh hiệu năng vũ khí?
Tên Mỹ kia! Mày bị căm ghét đời đời
Mày không giết nổi ta, cũng như không giết nổi sự kinh miệt của loài người
Không giết nổi sự dày vò sẽ di truyền trong huyết hệ
Của chính mày. Vào những năm 60, 70 thế kỷ
Mày đến Việt Nam. Và đánh mất ở đây tất cả những giá trị cao quý con người
Đánh mất Linh Côn, Giép Phốc Xơn, Hê Minh Uê..trong những bãi B.52
Mất tất cả để trở thành số không khủng khiếp
(Cái mày muống giáng cho ta, thì chính mày lãnh hết)
Không tự do, không sức mạnh, không hài hòa
Không quan vinh, không trí tuệ, không thơ ca
Không là không dẫu nhân với triệu lần Ních Xơn toan tính
Để chỉ là hư vô tiếng chuông, mịt mùng số lính
Cứ ngày đêm đồng vọng giữa Oa Sinh Tơn
Trong khi các người trả món nợ oán hờn
Ngã gục chết trên mũi giày tội ác
Ngã gục chết trong cô đơn đậm đặc
Với vết giày răng chó gặm vào tim..

Các tác phẩm khác

Tôi đi bào ngư  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:18
Lượt xem 23836
Tặng chiến sĩ đảo Bạch Long Vĩ
Tôi neo mình vào biển
biển và tôi trong tiếp xúc toàn thân
biển nhận ra tiếng gõ cửa dập dờn

Trở lại mùa xuân  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:17
Lượt xem 16615
Con chim xanh mê trái lựu trước vườn
Mùa hạ trôi qua từ ngày chim trốn tiếng
Em ở đâu? Cây thưa và bến rộng
Rượu nào cho người nhớ, áo nào cho người xa

Trông ra bờ ruộng  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:16
Lượt xem 17634
Trông ra bờ ruộng năm nào
Mưa bay trắng cỏ, cào cào cánh sen
Mẹ tôi nón lá bước lên
Mạ non đầu hạ trăng liềm cuối thu

Trước tượng Bay-on  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:16
Lượt xem 20853
Ở đây Trời bị bỏ quên
Hoa biếng nở, đá đá chen hết người
Đá đang rợn ngợp trước tôi
Cánh tay đeo ngấn bao đời còn say

Trường ca biển (1)  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:14
Lượt xem 13204
Chương một: Đối thoại biển

Đến một ngày kia những người lính đã tới biển của mình. Cuộc gặp gỡ của triệu năm với đứa con trận mạc. Không chỉ là người lính lạ lẫm, chính biển lạ lẫm đầu tiên. Biển thốt lên: "Người sắp thắng trận sao mà hốc hác quá".

Trường ca biển (2)  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:11
Lượt xem 13740
Chương hai: Cát

Biển có đảo biển đỡ lặp lại mình
Đảo có lính cát non thành Tổ quốc
Đảo nhỏ quá nói một câu là hết
Có gì đâu chỉ cát với chim thôi

Trường ca biển (3)  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:10
Lượt xem 19710
Chương ba: Tự thuật của người lính

Tôi sinh ra trước lúc lên đèn
Bóng mẹ sáng lại mờ trong mắt cha hoảng hốt
Trong căn nhà đất
Tháng hai buồn tiếng thạch sùng kêu

Trường ca biển (4)  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:09
Lượt xem 16449
Chương bốn: Đất này

Tiếp đạn
Tiếp người
Hôm nay ta tiếp đất
Đẩt xẻ mình ra chắn sóng ngoài xa

Trường ca biển (5)  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:08
Lượt xem 19501
Chương năm: Hóa thạch những dòng sông

Những dòng sông quờ quạng tìm nhau
Dưới đáy biển
Những dòng sông chết
Biểm âm u đáy huyệt

Trường ca biển (6)  - Hữu Thỉnh - Thơ

20/12/2014 11:07
Lượt xem 18849
Chương sáu: Bão biển

- Hoàng ơi, ở đâu
- Vũ ơi, ở đâu
- Vân ơi, ở đâu
Tiếng gọi lính mịt mù bão cát
Tiếng gọi lính từng goây khẩn thiết

Hiển thị 81 - 90 tin trong 1763 kết quả