Hoa và đất - Đỗ Trung Quân - Thơ
	Khi con ra đời
	Cha gọi con là nụ hoa
	Cha gọi con là ngọn gió
	Cha gọi con là mặt trời
	Cha gọi con bằng tất cả
	Những từ ngữ đẹp nhất trên đời.
	
	Những buổi mai
	Cha vẫn đạp xe đi làm
	Cha kể chuyện con trong quán cà-phê
	Buổi chiều đi làm về
	Cha vẫn làm công việc thường ngày trên bàn viết
	Và vẫn lén hôn con
	Dù biết rằng râu ria sẽ làm giật mình - con khóc
	Con là một diệu kỳ
	Cha gọi con là nụ hoa
	Là mặt trời - là ngọn gió
	Khi rảnh rỗi cha vẫn giành phần giặt tã
	Đẩy nôi cho con yên giấc trưa hè
	Dù vì con, cha có hơi già
	Soi gương thấy râu mọc bất ngờ như cỏ
	Không sao
	Cha vẫn gọi con là ngọn gió
	là ánh sáng, là bầu trời
	Con là tất cả trên đời
	là tất cả.
	Khi ấy
	phía sau vừng sáng của con là bóng mẹ
	rất âm thầm
	Mẹ không làm thơ không viết văn
	nên chỉ gọi con bằng con của mẹ.
	Đôi mắt mẹ thâm quầng thiếu ngủ
	bao nhiêu đêm con khó nhọc trong người
	mẹ gầy đi, mẹ nhỏ nhoi
	đi đứng, vào ra như chiếc bóng
	để dành cho cha niềm hạnh phúc
	cho cha chạy nhảy trong nhà
	cho cha đích thực được làm cha
	mẹ tiêu hao quá nhiều sinh lực
	cha chỉ thức vài hôm
	Mẹ có mấy khi được ngủ
	nằm xuống, ngồi lên đêm hóa thành ngày
	dòng sữa dành cho con
	mẹ nổi gân tay
	Đã có bài thơ nào cho mẹ của con đây
	Cha không nhớ ra một điều đơn giản nhất
	nụ hoa nào có thể ra đời
	thiếu sự cưu mang của đất.
Sầu riêng đá mòn - Luân Tâm - Thơ
Vết bụi mờ - Luân Tâm - Thơ
Đón xuân bão tuyết sập trời tha hương - Luân Tâm - Thơ
Ru mộng em hồng - Luân Tâm - Thơ
96. Bóng lạnh - Luân Tâm - Thơ
95. Hết hơi - Luân Tâm - Thơ
94. Đợi chờ - Luân Tâm - Thơ
93. Xanh xương - Luân Tâm - Thơ
Gọi đò quê hương - Luân Tâm - Thơ
Em quê hương - Luân Tâm - Thơ
Hiển thị 731 - 740 tin trong 1645 kết quả