Mẹ và quê hương - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
	Tự do nào khi không còn dân trí
	Độc lập nào khi chẳng có quê hương
	Tội tình chi những kẻ đi xuống đường
	Nếu đã mất quê hương là huyền thoại
	
	Những ngư ời con đi rồi không trở lại
	Mẹ ngậm ngùi cho đất nước điêu linh
	Tiếng dân oan còn đó những nhục hình
	Bởi một lũ Tàu quân đang xâm lược
	
	Cánh diều nào còn đâu niềm mơ ước
	Bờ trúc xưa xơ xác những cành khô
	Không tiếng võng kẽo kẹt điệu ầu ơ
	Chiều con đê không còn nghe nghé ngọ
	
	Đất cũng buồn chung thân cùng cây cỏ
	Chia hai bờ nỗi nhớ là con sông
	Mất nương rau hỏi tất đất có còn
	Mẹ dân oan biết nơi nào công lý
	
	Những đứa con còn mang lòng ích kỷ
	Đứa sang giàu bán đất của cha ông
	Đứa tha hương có đôi lúc chạnh lòng
	Khi đấu tranh chỉ bằng môi với mép
	
	Bàn chân mẹ chai khô cùng đôi dép
	Tìm đứa con thất lạc tự bao giờ
	Giữa quê mình mà mẹ lại bơ vơ
	Nhìn xung quanh toàn là quân cướp nước
	
	Những vùng đất chiếm dần bởi Trung Quốc
	Mẹ không còn gì nữa để nuôi thân
	Nhìn con sông đau xé đến trăm lần
	Mà dòng nước trong lòng đang chảy ngược
	
	Đôi bàn chân tìm con từng bước một
	Vách nhà tranh bạt gió tấm phên thưa
	Trên vai gầy mẹ gánh nắng cùng mưa
	Thương quê hương ngậm ngùi từng giọt đắng
Chậm chậm đừng quên... - Xuân Diệu - Thơ
Hoa anh ơi - Xuân Diệu - Thơ
Hoa đêm - Xuân Diệu - Thơ
Hoa nở sớm - Xuân Diệu - Thơ
Bá Nha, Trương Chi - Xuân Diệu - Thơ
Tình trai - Xuân Diệu - Thơ
Mưa - Xuân Diệu - Thơ
Hôn cái nhìn - Xuân Diệu - Thơ
Chỉ ở lòng ta - Xuân Diệu - Thơ
Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em - Xuân Diệu - Thơ
Hiển thị 311 - 320 tin trong 1003 kết quả