Ông phỗng đá (2) - Nguyễn Khuyến - Thơ
Người đâu tên họ là gì?
Khéo thay chích chích chi chi (1) nực cười.
Dang tay ngửa mặt lên trời,
Hay còn lo tính sự đời chi đây?
Thấy phỗng đá lạ lùng muốn hỏi.
Cớ làm sao len lỏi đến chi đây?
Hay tưởng trông cây cỏ nước non này,
Chí cũng rắp dan tay vào hội lạc (2)
Thanh sơn tự tiếu đầu tương hạc,
Thượng hải thùy tri ngã diệc âu. (3)
Thôi cũng đừng chấp chuyện đâu đâu,
Túi vũ trụ mặc đàn sau gánh vác.
Duyên hội ngộ là duyên tuổi tác,
Chén chú, chén anh, chén tôi, chén bác,
Cuộc tỉnh say, say tỉnh một vài câu.
Nên chăng đá cũng gật đầu!
(1) Chích chích chi chi: ngây ngô, khờ khạo.
(2) Hội lạc: một hội hưởng vui của một số nhà thơ về đời Tống.
(3) Câu này và câu trên ý nói: ta tự cười đầu đã bạc phơ như đầu chim hạc trong chốn núi xanh, ai có hay đâu ta cũng như con chim âu, ung dung nơi bãi biển xanh.
Hôm đó hoa mưa nắng bướm hồng - Luân Tâm - Thơ
Sầu riêng đá mòn - Luân Tâm - Thơ
Vết bụi mờ - Luân Tâm - Thơ
Đón xuân bão tuyết sập trời tha hương - Luân Tâm - Thơ
Ru mộng em hồng - Luân Tâm - Thơ
96. Bóng lạnh - Luân Tâm - Thơ
95. Hết hơi - Luân Tâm - Thơ
94. Đợi chờ - Luân Tâm - Thơ
93. Xanh xương - Luân Tâm - Thơ
Gọi đò quê hương - Luân Tâm - Thơ
Hiển thị 351 - 360 tin trong 1266 kết quả