Tản mạn trước biển - Thuận Hữu - Thơ
 
                
	Bởi biết người vui nên biển đẹp vô cùng
	Ta làm chủ ta - những cuộc đời bình dị
	Chỉ vậy thôi mà bao la vũ trụ
	Xao động hoài trong tầm mắt của ta
	Đất đá cỗi cằn mà đất đá kết hoa
	San hô nở như hoa trong phòng cưới
	Biển bồi hồi như điều gì định nói
	Trời hiện ra bàng hoàng, vợi một sắc xa xanh
	- Sao trăm nghìn cô gái lại là em?
	Điều em hỏi đến bây giờ anh mới biết
	Hồn biển mênh mông có trong từng giọt nước
	Có trăm nghìn cô gái ở trong em
	Đất chắt chiu cho biển máu của mình
	Sông hòa biển quên mình và hào phóng
	Người đến với nhau phải mở hồn vô lượng
	Đừng có bao giờ toan tính trước tình yêu
	Sóng vỗ khôn nguôi như khát vọng nghìn điều
	Những ham muốn chẳng bao giờ mệt nhọc
	Giữa cao cả và thấp hèn mong manh như sợi tóc
	Nên người ơi cảnh giác với chính mình
	Ta biết ơn suốt đời những lấm áo nâu
	Tấm áo thấm muối mồ hôi, muối biển
	Có nắng gió đại dương quyện trong từng sợi dệt
	Người dân chài vất vả quanh năm
	Thiếu niềm tin, biển sẽ hóa hãi hùng
	Người sẽ hóa cô đơn và rợn ngợp
	Những người dân chài ngực đầy sóng cuộn
	Đạp trên đầu ngọn sóng để ra khơi
	Thì dưới chân người biển cũng dịu hiền thôi.
Tôi lại đi đường này - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                Trên núi sông - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                Tuổi trẻ không yên - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                Vỗ hờn - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                Xanh xanh bóng núi - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                Xuống đường - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                Ấm lạnh - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Bầu trời trên giàn mướp - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Bình yên - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Buổi sáng thức dậy - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Hiển thị 131 - 140 tin trong 1875 kết quả