Bước chân - ngọn đèn
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:22
Tiếng chân bước rất êm
Bàn chân không để dấu
Mà bền mà nung nấu
Chân của người đi đêm
Cái nền căm hờn
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:21
Những cái nền tro xám
Để lại trong làng vắng
Để lại trong hoang vắng
Những cái nhìn rất đau
Cát trắng Phú Vang
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:20
Tôi chưa được một lần
In chân vào mặt cát
Để hiểu hết Phú Vang
Trong cát này nặng gót
Chiều Hương Giang
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:20
Sau chiều nay, còn buổi chiều khác nữa
Có thể mây cao, có thể nắng vàng
Cơn gió thổi những buổi chiều chưa tới
Tóc bao người bay rợi cả không gian
Có một ngày
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:19
Có một ngày em không yêu anh
Em đi thật xa
Và mặc chiếc áo
Anh chưa từng thấy bao giờ
Con chim thời gian
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:18
Con gõ kiến đại ngàn
Gõ nhịp thời gian
Từng bước
Từng bước chân
Con gà đất, cây kèn và khẩu súng
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:17
Nhân nghĩ về người thổi kèn trong "Mũi thép" kịch của Nguyễn Vũ
I.
Con gà đất bảy màu
Sống bằng hơi con trẻ
Hùng dũng gọi mùa xuân
Mặt trời vàng long lanh trên chợ Gia lạc
Đất ngoại ô
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:15
Khu phố ngoại ô
Tầm tã rụng bên dòng sông
những người dân nghèo về đây
như vỏ hến chiều chiều tấp lên các bến
Đất nước
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:14
Khi ta lớn Đất Nước đã có rồi
Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa.." mẹ thường hay kể
Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc.
Giặc mỹ
- Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
20/12/2014 15:13
Khi tên lính Pháp cuối cùng đi đến trước dòng sông
Vươn qua thành cầu soi mặt mình dưới nước
Nó bỗng nhổ nước bọt vào nơi nó vừa ngắm được
Khuôn mặt chủ nghĩa thực dân cũ tan rồi trên sông nước quê ta