Thơ

Truyện Kiều 2951-3000 (tác phẩm có 3254 hàng)  - Nguyễn Du  - Thơ

21/08/2013 21:17
Lượt xem 8651

2951 Sắm xanh xe ngựa vội vàng,
2952 Hai nhà cũng thuận một đường phó quan.
2953 Xảy nghe thế giặc đã tan,
2954 Sóng êm Phúc-kiến, lửa tàn Chiết-giang.
2955 Được tin, Kim mới rủ Vương.
2956 Tiện đường, cùng lại tìm nàng sau xưa
2957 Hàng-châu đến đó bấy giờ,
2958 Thật tin hỏi được tóc tơ rành rành.
2959 Rằng: “Ngày hôm nọ giao binh,
2960 “Thất cơ Từ đã thu linh trận tiền.
2961 “Nàng Kiều công cả chẳng đền,
2962 “Lệnh quan lại bắt ép duyên thổ tù.
2963 “Nàng đà gieo ngọc trầm châu,
2964 “Sông Tiền-đường đó, ấy mồ hồng nhan!”
2965 Thương ôi! Không hợp mà tan,
2966 Một nhà vinh hiển, riêng oan một nàng!
2967 Chiêu hồn, thiết vị, lễ thường,
2968 Giải oan, lập một đàn tràng bên sông.
2969 Ngọn triều non bạc trùng trùng,
2970 Vời trông còn tưởng cánh hồng lúc gieo.
2971 Tình thâm, bể thẳm, lạ điều,
2972 Nào hồn tinh vệ biết theo chốn nào?
2973 Cơ duyên đâu bỗng lạ sao?
2974 Giác Duyên đâu bỗng tìm vào đến nơi!
2975 Trông lên linh vị chữ bài,
2976 Thất kinh mới hỏi: “Những người đâu ta?
2977 “Với nàng thân thích gần xa?
2978 “Người còn sao bỗng làm ma khóc người?”
2979 Nghe tin ngơ nhác rụng rời,
2980 Xúm quanh kể lể, rộn lời hỏi tra:
2981 “Này chồng, này mẹ, này cha,
2982 “Này là em ruột, này là em dâu.
2983 “Thật tin nghe đã bấy lâu,
2984 “Pháp sư dạy thế, sự đâu lạ dường!”
2985 Sư rằng: “Nhân quả với nàng,
2986 “Lâm-tri buổi trước, Tiền-đường buổi sau.
2987 “Khi nàng gieo ngọc trầm châu,
2988 “Đón nhau tôi đã gặp nhau rước về.
2989 “Cùng nhau nương cửa Bồ đề,
2990 “Thảo am đó, cũng gần kề chẳng xa.
2991 “Phật tiền ngày bạc lân la,
2992 “Đăm đăm nàng cũng nhớ nhà khôn khuây…”
2993 Nghe tin nở mặt nở mày,
2994 Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng?
2995 Từ phen chiếc lá lìa rừng,
2996 Thăm tìm luống những liệu chừng nước mây
2997 Rõ ràng hoa rụng hương bay.
2998 Kiếp sau hoạ thấy, kiếp này hẳn thôi!
2999 Minh dương đôi ngả chắc rồi.
3000 Cõi trần mà lại thấy người cửu nguyên!

Các tác phẩm khác

Ngài và Anh, Cô và Em  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:47
Lượt xem 12821
Nàng buột miệng đổi tiếng Ngài trống rỗng,
Thành tiếng Anh thân thiết đậm đà,
Và gợi lên trong lòng đang say đắm
Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.

Gửi em ...  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:45
Lượt xem 10233
Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mặt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Gửi...  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:44
Lượt xem 12505
Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Gửi Chaadaev  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:43
Lượt xem 7986
Sự bịp bợm của tình, mơ, danh vọng
Mơn trớn ta chẳng được bao lâu
Những trò vui ngày thơ thoáng bóng,
Như mộng đêm, như sương sớm tan mau.

Tỉnh giấc  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:42
Lượt xem 5430
Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâủ
Em đâu, em đâu
Niềm vui đêm tốỉ

Biển  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:39
Lượt xem 12385
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Mẹ ơi  - Đồng Đức Bốn - Thơ

18/08/2013 10:34
Lượt xem 14936
Bây giờ con chẳng có gì
Cúi đầu lạy mẹ con đi về trời
Chỉ xin mẹ một tiếng cười
Và câu hát thuở mẹ ngồi ru con

Chợ buồn  - Đồng Đức Bốn - Thơ

18/08/2013 10:33
Lượt xem 13945
Chợ buồn đem bán những vui
Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em.
Chợ buồn bán nhớ cho quên
Bán mưa cho nắng bán đêm cho ngày.

Sông Thương ngày không em  - Đồng Đức Bốn - Thơ

18/08/2013 10:32
Lượt xem 10101
Không em ra ngõ kéo diều
Nào ngờ được mảnh trăng chiều trên tay.
Luồn kim vào nhớ để may
Chỉ yêu cứ đứt trên tay mình cầm.

Đây thôn Vĩ Dạ - một giấc mơ về cuộc đời Hàn Mặc Tử  - Hàn Mặc Tử - Thơ

18/08/2013 10:15
Lượt xem 10658
Trong số các thi nhân thời Thơ mới (1932-1945) có lẽ không mấy người có số phận ai oán, nghiệt ngã như Hàn Mặc Tử. Vận mệnh cay đắng của thi sĩ như được tiên báo trước qua ý nghĩa từng bút danh mà người con gần cả cuộc đời gắn bó với vùng đất Quy Nhơn đầy nắng và gió đã mang trước đó: Phong Trần (gió bụi), Lệ Thanh (tiếng của nước mắt), Hàn Mặc Tử (người đi trong màn lạnh). Người thơ ấy với nỗi lòng quặn thắt “trải niềm đau trên giấy mong manh” ấy để lại cho đời nhiều thi phẩm bất hủ, trong đó có Đây thôn Vĩ Dạ.

Hiển thị 321 - 330 tin trong 461 kết quả