Thơ

Truyện Kiều 451-500 (tác phẩm có 3254 hàng)  - Nguyễn Du  - Thơ

22/08/2013 11:18
Lượt xem 14866

451 Tóc tơ căn vặn tấc lòng,
452 Trăm năm tạc một chữ “đồng” đến xương.
453 Chén hà sánh giọng quỳnh tương,
454 Giải là hương lộn, bình gương bóng lồng.
455 Sinh rằng: “Gió mát trăng trong,
456 “Bấy lâu nay một chút lòng chưa cam.
457 “Chày sương chưa nện cầu Lam,
458 “Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng?”
459 Nàng rằng: “Hồng diệp, xích thằng,
460 “Một lời cũng đã tiếng rằng tương tri.
461 “Đừng điều nguyệt nọ hoa kia,
462 “Ngoài ra ai lại tiếc gì với ai.”
463 Rằng: “Nghe nổi tiếng Cầm đài,
464 “Nước non luống những lắng tai Chung Kỳ.”
465 Thưa rằng: “Tiện kỹ sá chi!
466 “Đã lòng dạy đến, dạy thì phải vâng.”
467 Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
468 Vội vàng Sinh đã tay nâng ngang mày.
469 Nàng rằng: “Nghề mọn riêng tay,
470 “Làm chi cho bận lòng này lắm thân?”
471 So dần dây vũ dây văn,
472 Bốn dây to nhỏ theo vần cung thương.
473 Khúc đâu Hán Sở chiến trường,
474 Nghe ra tiếng sắt, tiếng vàng chen nhau?
475 Khúc đâu Tư mã Phượng cầu,
476 Nghe ra như oán, như sầu phải chăng!
477 Kê Khang này khúc Quảng lăng.
478 Một rằng Lưu thuỷ, hai rằng Hành vân.
479 Quá quan này khúc Chiêu Quân,
480 Nửa phần luyến chúa, nửa phần tư gia.
481 Trong như tiếng hạc bay qua,
482 Đục như tiếng suối mới sa nửa vời.
483 Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
484 Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa.
485 Ngọn đèn khi tỏ khi mờ,
486 Khiến người ngồi đó cũng ngơ ngẩn sầu.
487 Khi tựa gối, khi cúi đầu,
488 Khi vò chín khúc, khi chau đôi mày.
489 Rằng: “Hay thì thật là hay,
490 “Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!
491 “Lựa chi những bực tiêu tao?
492 “Dột lòng mình, cũng nao nao lòng người?”
493 Rằng: “Quen mất nết đi rồi,
494 “Tẻ vui, thôi cũng tính trời biết sao!
495 “Lời vàng, vâng lĩnh ý cao,
496 “Hoạ dần dần bớt chút nào được không.”
497 Hoa hương càng tỏ thức hồng,
498 Đầu mày cuối mặt càng nồng tấm yêu.
499 Sóng tình dường đã xiêu xiêu,
500 Xem trong âu yếm có chiều lả lơi.

Các tác phẩm khác

Ngài và Anh, Cô và Em  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:47
Lượt xem 12819
Nàng buột miệng đổi tiếng Ngài trống rỗng,
Thành tiếng Anh thân thiết đậm đà,
Và gợi lên trong lòng đang say đắm
Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca.

Gửi em ...  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:45
Lượt xem 10230
Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mặt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Gửi...  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:44
Lượt xem 12505
Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mắt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảnh mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Gửi Chaadaev  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:43
Lượt xem 7986
Sự bịp bợm của tình, mơ, danh vọng
Mơn trớn ta chẳng được bao lâu
Những trò vui ngày thơ thoáng bóng,
Như mộng đêm, như sương sớm tan mau.

Tỉnh giấc  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:42
Lượt xem 5430
Ước mơ, ước mơ
Ngọt ngào em đâủ
Em đâu, em đâu
Niềm vui đêm tốỉ

Biển  - Puskin - Thơ

18/08/2013 10:39
Lượt xem 12385
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Mẹ ơi  - Đồng Đức Bốn - Thơ

18/08/2013 10:34
Lượt xem 14934
Bây giờ con chẳng có gì
Cúi đầu lạy mẹ con đi về trời
Chỉ xin mẹ một tiếng cười
Và câu hát thuở mẹ ngồi ru con

Chợ buồn  - Đồng Đức Bốn - Thơ

18/08/2013 10:33
Lượt xem 13945
Chợ buồn đem bán những vui
Đã mua được cái ngậm ngùi chưa em.
Chợ buồn bán nhớ cho quên
Bán mưa cho nắng bán đêm cho ngày.

Sông Thương ngày không em  - Đồng Đức Bốn - Thơ

18/08/2013 10:32
Lượt xem 10100
Không em ra ngõ kéo diều
Nào ngờ được mảnh trăng chiều trên tay.
Luồn kim vào nhớ để may
Chỉ yêu cứ đứt trên tay mình cầm.

Đây thôn Vĩ Dạ - một giấc mơ về cuộc đời Hàn Mặc Tử  - Hàn Mặc Tử - Thơ

18/08/2013 10:15
Lượt xem 10658
Trong số các thi nhân thời Thơ mới (1932-1945) có lẽ không mấy người có số phận ai oán, nghiệt ngã như Hàn Mặc Tử. Vận mệnh cay đắng của thi sĩ như được tiên báo trước qua ý nghĩa từng bút danh mà người con gần cả cuộc đời gắn bó với vùng đất Quy Nhơn đầy nắng và gió đã mang trước đó: Phong Trần (gió bụi), Lệ Thanh (tiếng của nước mắt), Hàn Mặc Tử (người đi trong màn lạnh). Người thơ ấy với nỗi lòng quặn thắt “trải niềm đau trên giấy mong manh” ấy để lại cho đời nhiều thi phẩm bất hủ, trong đó có Đây thôn Vĩ Dạ.

Hiển thị 371 - 380 tin trong 511 kết quả