Tuổi trẻ không yên - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ
 
                
	Chúng ta lớn lên những năm không bình yên
	Dẫu em vẫn màu áo trắng yêu tin
	Đi trên đường "Mười Tám tuổi"
	Dẫu anh đi quen
	Con đường kẽm gai quằn quại
	Dẫu thành phố hoàng hôn
	Chuông thu không hai mươi ngôi chùa thong thả
	Dẫu bầu trời ta ở
	Nóc nhà thờ Cứu thế như một lời xin
	Lòng ta không bình yên
	Lòng ta vẫn đầy khắc khỏi
	Bốn tao nôi day khung trời ngang trái
	Mẹ đưa ta vào đời
	Thành phố đã đầy bóng giặc
	Thành phố đầy dáng người ngửa tay
	Ôi những con cò "tỵ nạn" khô gầy
	Đêm đêm lại về hàng cây thành phố.
	Lao xao tìm chốn ngủ
	Những bờ bãi nào không dành cho cò nữa
	Những lũy tre nào bom đã khai quang?
	Ôi những hàng cây từng in bóng huy hoàng
	Trên đại lộ những năm đời mới lớn
	Giờ đổi lá trầm ngâm màu tóc trắng
	Của bụi đường và khói hơi cay..
	Thành phố bên sông bè bạn rất đầy
	Chợt trở lại, hoang vu bày quán xá
	Khói thuốc lá của những người xa lạ
	Vẽ những ngày không ai gọi tên..
	Bao nỗi buồn đã được gọi lên
	Trong sổ điểm danh, giọng thầy giáo cũ
	Người vắng mặt: những dấu không như miệng hố
	Người còn đây: những chấm không bình yên
	Xe bắt lính ngoài đường
	Rào kẽm gại ngoài đường
	Mẹ cha chạy gạo ngoài đường
	Xe Mỹ chẹt người ngoài đường
	Hồi trống trường không khép ta vào yên tĩnh nữa
	Nhìn màu bảng đen nhớ màu mặt đường
	Thầy giáo đến rồi. Chúng con đứng lên
	Chúng con chào thầy như hối lỗi
	Thầy đừng trách chúng con là "bầy khói nói"
	Chúng con là "loài cúp lang thang".
	Có gì đây chúng con nhìn lên bản đồ Việt Nam
	Sao Tổ quốc mà chỉ còn nửa nước
	Dẫu địa lý chúng con thường ít thuộc
	Nhưng nỗi đau này chúng con nhớ hơn
	Có gì đâu, chúng con muốn yêu thương
	Sao thầy giảng chỉ những lời cay đắng
	Máu thì đỏ mà phấn thầy thì trắng
	Có vẽ nổi tâm hồn con không?
	Thầy đừng buồn cái giấy gọi Quang Trung
	Còn đồng nghĩa với mười năm đi học
	Chúng con đến đây cho những thằng CIA điểm mặt
	Thầy có gì đuổi chúng giúp con không?
	Phượng vẫn rơi từng cánh tươi hồng
	Đau như máu những tâm hồn son trẻ
	Sao con học để làm bầy nô lệ
	Súng Mỹ hôm nay thành giáo cụ học đường?
	Sông Hương ơi sông Hương
	Người còn nguồn với bể
	Để đi và để đến
	Còn ta 25 tuổi
	Trôi cạn trên mặt đường
	Ta lớn như mùa lũ
	ào ào thành phố tuổi thơ
	Rồi ngày mai mỗi kiệt phố chơ vơ
	Những vết bùn chúng ta để lại..
	25 năm qua chưa một đời trai trẻ?
	Ta soi gương, tái mặt
	Này tóc, này râu, nấu cơm, bồng trẻ
	Để mẹ làm thuê tối mặt tối mày
	Để em đi trường cho Mỹ vuốt má
	Để cha đi làm, ho trong hai tay
	Chúng ra chưa qua một đời trai trẻ
	Ra đường bị bắt lính ngay
	Nên phải ở những nơi dán ở
	Nên đeo gương cho cận thị suốt đời
	Nên ngốn đi-a-mốc cho một đêm khô hai lít nước
	Nên nhịn đói, thức đêm đốt cháy con người
	Nên ăn tỏi cho tim rung, hút thuốc nhiều cho phổi nám
	Uống nhị thiên đường cho thắt ruột té xe
	Hủy hoại hết từng đường gân thớ thiệt
	Từ màu mắt trong đến nụ cười hồng
	Hủy hoại hết những gì mẹ cha trao xương gửi thịt
	Để vật vờ như cỏ lác đầu sông
	Đất nước mai sau có tha thứ ta không?
	Chúng ta không thể cầm bay, nâng búa nữa
	Ôi ta đã đốt cháy hôm nay để không cầm vũ khí
	Có ngờ đâu ta thiêu cháy cả tương lai.
	Có ngờ đâu không muốn cầm súng giết người
	Ta lại giết chính ta
	Ta để trôi sông những ngà những ngọc
	Trước quân giặc ta không vươn vai dài vóc
	Lại hãm mình thành đứa trẻ lên ba
	Ta đã đau thương, phủ phục, mù lòa
	Nhận bị trị khi lằn roi vừa giáng xuống
	Ta căm giận ngàn đời chúng mày, giặc Mỹ!
	Ta đau buồn, đất nước hiểu ta không?
Vu vơ - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Ý nghĩ không vần - Hữu Thỉnh - Thơ
 
                Chùm tứ tuyệt cho em - Giang Nam - Thơ
 
                Lá thư thành phố - Giang Nam - Thơ
 
                Nghe em vào đại học - Giang Nam - Thơ
 
                Quê hương - Giang Nam - Thơ
 
                Qui Nhơn, ngày anh về - Giang Nam - Thơ
 
                Trước tờ giấy trắng - Giang Nam - Thơ
 
                Bài học đầu cho con - Đỗ Trung Quân - Thơ
 
                Bài thơ về đôi lứa - Đỗ Trung Quân - Thơ
 
                Hiển thị 71 - 80 tin trong 1742 kết quả