Vin cành hoa trắng
                         - Thâm Tâm
                         - Thơ
                        
                    
                
                
                    
                        19/12/2014 15:14
                
                
                
                
                
                
                    
	 
	Nhìn ai đó, đang cài bông hoa trắng
	Tôi biết rồi, anh trắng cả thiên thu
	Còn chị và em, trắng cả mịt mù
	Cha Mẹ mất rồi, còn gì mà nói
	
	Cài Hoa Trắng, là bầu trời khép lại
	Là không gian đóng khung cửa yêu thương
	Là thời gian gởi vĩnh viễn vô thường
	Cha Mẹ mất rồi, là mất tất cả
	
	Cài Hoa Trắng, màu xanh mờ lá mạ
	Màu úa vàng, lúa chín khóc ruộng nương
	Màu thu tím, cuốn lá rụng vương vương
	Màu của những ai không còn Cha Mẹ
	
	Cài Hoa Trắng, nhiều khi ta giật mình khe khẽ
	Nằm mơ gì mà lệ đẫm đêm qua
	Giọt lệ buồn hay giọt lệ châu pha
	Gối đã trũng biết bao lần thương Cha nhớ Mẹ
	
	Cài Hoa Trắng, ta ra đầu cửa bể
	Hỏi Biển Đông sao sóng vỗ mù sương
	Tiếng sóng kia không phải tiếng trùng dương
	Mà là tiếng của vô cùng nhớ Mẹ
	
	Cài Hoa Trắng, ta lên đầu quan ải
	Hỏi Trường Sơn, núi Thái cao đến đâu
	Ngó ngược lên chót vót cuối đỉnh đầu
	Công đức Cha vẫn nhìn chưa thấy hết
	
	Chứ không những chỉ đồng cao ruộng thấp
	Chứ không những chỉ manh áo chén cơm
	Vùng đất khô khan trâu kéo cõi còm
	Lúa mạ hao gầy cày lên sỏi đá
	
	Chứ không những chỉ nhà tranh gốc rạ
	Mái quê nghèo khốn khó đãi nhiêu khê
	Cho người dân tôi sống nỗi ê chề
	Thiếu trước hụt sau hai mùa mưa nắng
	
	Lại còn phải kinh qua bao thời chinh chiến
	Khói lửa tơi bời dày xéo quê hương
	Cho người dân tôi nát ruột đoạn trường
	Đổ nước mắt dập vùi trong sự sống
	
	Mỗi bước chân đi ta mang hình ảnh Mẹ
	Mỗi bước chân đi, ta mang vóc dáng Cha
	Trong thâm tâm luân lưu huyết thống đậm đà
	Trong tình tự chứa chan tình Dân tộc
	
	Chứ không có nghĩa dành riêng con trẻ
	Không Cha không Mẹ, mới gọi mồ côi
	Dù mình già cả, chết tới nơi rồi
	Nhưng nghĩ đến Tông Đường, bỗng thấy đời lạc lõng
	
	Áo cài Hoa Trắng
	Trắng một cành hoa
	Thức trắng đêm qua
	Nằm ru gối mộng
	
	Ôi Mùa Hiếu Hạnh
	Khép cửa đơn côi
	Trời đất rụng rơi
	Ngân hà ngưng đọng
	
	Thời gian nín thở
	Không gian lặng thinh
	Con đứng một mình
	Ôm rêu Hiếu Hạnh
	
	Cha không lên tiếng
	Mẹ cũng xa mờ
	Con đứng trơ vơ
	Vin cành Hoa Trắng.
	
	Tháng 6 – 2010