Vịnh hậu Xích Bích - Nguyễn Công Trứ - Thơ
Sông Xích Bích vừng trăng sáng tỏ,
Ông Tô tìm thú cũ dạo chơi.
Bóng quang âm (1) nào đã mấy mươi,
Mà non nước xui nên lòng cảm kích.
Thi thành nhất bức thiên sơn tịch
Cô hạc hoành giang lược tiểu chu. (2)
Suốt năm canh bên gối mơ hồ,
Chiếc thuyền luống đi về trong bóng nguyệt.
Khách cười nói hỏi tên gì chẳng biết,
Liếc trông ra nào thấy đâu nào.
ấy người hay hạc xinh sao.
--------------------------------------------------------------------------------
1) quang âm: ánh sáng và bóng tối của ngày đêm, ám chỉ thời gian.
(2) Xong một bài thơ nghìn dãy núi lặng im; Ngang sông một con chim hạc lẻ loi vượt qua chiếc thuyền con.
Niềm đau của cát - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Mưa Sài Gòn - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Mưa đêm kỷ niệm - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Mưa đêm gác trọ - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Nỗi buồn con giun đất - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Mưa chiều - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Mưa và nỗi nhớ - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Mưa vẫn bên đời - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Mùa thu Cali - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Bóng đêm buồn hóa thạch - Lưu Vĩnh Hạ - Thơ
Hiển thị 571 - 580 tin trong 1561 kết quả