Rau đắng

Máy ghi âm mặc váy  - Rau đắng

16/12/2014 21:16
Lượt xem 7510

Cô Ê-đi-ta ở cơ quan tôi, có thể nói thật là một chiếc máy ghi âm mặc váy jean. Biệt tài của cô ta là có thể kể lại cho tất cả cơ quan một câu chuyện nhiều lần mà không hề sai một chữ. Thậm chí đến một giọng nhấn mạnh ở những chỗ mang kịch tính cao, một lát ngừng ở những chỗ cần thiết để gợi sự tò mò, cô cũng không bao giờ thay đổi khác đi. Có thể phát điên lên được nếu nghe cô kể đến lần thứ mười một chuyện gì đó.

Thế mà bây giờ tôi đang phải nghe cô kể đến lần thứ mười rồi.

Chả là phòng làm việc của tôi có tường ngăn rất mỏng,và ngồi làm việc phải mở hé cửa, vì trời đã ấm rồi nhưng người ta lại thường đốt sưởi nóng hơn.

Lần đầu, tôi nghe thấy cô kể cho ai đó ở ngoài hiên.

- Anh có thể tưởng tượng được không, trong đời tôi chưa bao giờ xảy ra như vậy... (ngừng một lát để kích thích sự chú ý). Buổi sáng, tôi đang đi trên xe ô-tô-buýt thì lái xe bỗng dưng phanh đột ngột. Tôi bị xô ngã ngay vào lòng một người đàn ông đứng đằng trước... ( Lại ngừng vì để chuyển tiếp sang đoạn giật gân hơn). Tôi đang chờ chắc ông ta thế nào cũng mắng tôi vô ý vô tứ. Nhưng ông ta lại mỉm cười và nói: "Xin chào cô Ê-đi-ta xinh đẹp! Cô còn nhớ tôi không? Ngày xưa, chúng ta cùng đi học với nhau mãi, tôi là Stua-pếch đây mà". Anh ta nhận ra tôi ngay, tuy rằng chúng tôi không gặp nhau đã hai mươi năm nay. Đấy, anh bảo thế có lạ không?...

Chỉ sau vài phút, từ bên phòng thư ký đã lại vẳng đến tai tôi nội dung câu chuyện hồi hộp đầy kịch tính ban nãy: "... lái xe bỗng dưng phanh đột ngột. Tôi bị xô ngã vào lòng..." rồi sau đó một lát, lần này từ phòng đăng ký vẳng lại vẫn những lời trên: "... nhưng ông ta mỉm cười và nói: xin chào cô Ê-đi-ta xinh đẹp, cô có còn nhớ...". Chỉ nửa tiếng sau, câu chuyện trên lại được phát ở phòng kế toán: "... Anh ta nhận ra tôi ngay tuy chúng tôi không gặp nhau đã...".

Tôi đã thấy run cả tay lên, mạch máu giật giật trên thái dương và trong bụng cồn lên cái gì khó chịu. Phải làm gì đây, chứ không thì đến vào nhà thương điên mất.

Tôi vội nhảy bổ ra ngoài, và kịp tóm lấy tay cô Ê-đi-ta, khi cô đang đi đến chỗ ông trưởng nhóm.

- Này cô Ê-đi-ta, hãy nghe đây! Vừa xảy ra một câu chuyện hết sức lạ lùng đối với tôi. Sáng nay, tôi đang đi trên xe điện, mải nhìn không để ý đến chỗ rẽ. Tàu chao đi nên tôi suýt ngã và vô tình dẫm phải chân một người phụ nữ nào đó. Tôi đang chờ những lời trách mắng xứng đáng, thậm chí cả những lời nguyền rủa nữa của người đàn bà bất hạnh kia. Nhưng người phụ nữ ấy lại mỉm cười và nói: "Xin chào anh Cu-uyết-ti, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã cùng làm việc với nhau ở Tơ-rớt. Từ đó đến nay đã hơn hai mươi năm, chúng tôi không gặp nhau, thế mà bà ta nhận ra tôi ngay. Đấy, chị bảo thế có lạ không?

Cô Ê-đi-ta tròn xoe mắt ngạc nhiên đứng nghe câu chuyện của tôi kể, mà không hề ngắt lời. Tôi đắc thắng quay trở về phòng làm việc, cô ta vẫn còn đứng sững ở đó như trời trồng.

Nhưng tôi vui mừng vì thắng lợi của mình quá sớm. Chỉ sau một hai phút, tôi đã nghe thấy giọng nói sôi nổi của Ê-đi-ta từ phòng ông trưởng nhóm:
- Anh có thể tưởng tượng được không, trong đời tôi chưa bao giờ xảy ra chuyện lạ như vậy. Cả hai trường hợp xảy ra trùng nhau như hệt. ( Ngừng một lát). Sáng nay tôi đang đi trên xe ô-tô-buýt thì lái xe bỗng dừng phanh đột ngột. Còn anh Cu-uyết-ti thì đang đi trên xe điện, mải nhìn không để ý đến chỗ rẽ. Tôi bị xô ngã vào lòng người đàn ông đứng đằng trước, còn Cu-uyết-ti thì dẫm phải chân một người phụ nữ nào đó. Tôi đang chờ chắc ông ta... Anh Cu-uyết-ti đang chờ những lời trách mắng...

Tôi chỉ còn kịp kêu lên: Hãy bảo cho tôi biết, gọi xe cấp cứu số điện thoại bao nhiêu?

Chuyện hài hước Hungary

Các tác phẩm khác

Lỗi là tại anh  - Rau đắng

16/12/2014 20:54
Lượt xem 4827
Giá anh không làm như thế, như thế... thì đời nào ông chủ lại đuổi. Mà một khi anh đã cả gan làm những chuyện như vậy, thì lỗi là tại anh rồi còn quái gì! Chính anh có lỗi thôi! Cuối cùng, bao giờ họ cũng kết án tôi như vậy, và vẻ hài lòng hiện rõ ra mặt...

Xót tiền dân  - Rau đắng

16/12/2014 20:52
Lượt xem 6047
Tôi đã ở các ô-ten ngoại quốc, hành lang của họ còn rộng nữa. Thôi được, cứ cho rằng hành lang theo thiết kế đi, nhưng số lượng hành lang ít quá... Khách sạn mà có mấy cái hành lang như thế. Không làm thì thôi, đã làm thì làm ra làm. Tiền dân, tiền nước! Phải biết xót chứ...

Nếu tôi là đàn bà  - Rau đắng

16/12/2014 20:50
Lượt xem 5438
Người gác đêm vẫn lĩnh 200 đồng một tháng lập tức bị đuổi vì tội ngủ quá say và người ta lấy anh chàng gác cổng của chúng ta thế chân vào đấy. Ban ngày đứng canh cửa, còn ban đêm, đeo chiếc đồng hồ kiểm tra trên cổ, hắn đi canh gác xưởng. Tiền lương của hắn bây giờ được 110 đồng.

Hội cứu vớt gia đình  - Rau đắng

16/12/2014 20:47
Lượt xem 5979
Cách đây mấy năm, sáu thanh niên ở bang California có lập ra một cái hội bí mật. Họ muốn làm giàu, nhưng tất nhiên là phải nhanh chóng, chắc chắn và ít nguy hiểm. Vì thế, họ bèn nghĩ ra cách bắt cóc vợ các nhà triệu phú và tỉ phú để đòi một khoản tiền chuộc kếch sù...

Nhỏ và đẹp  - Rau đắng

16/12/2014 20:46
Lượt xem 5261
Tôi bắt được một cuốn sổ tay dưới gầm bàn trong nhà. Nhưng hỏi người nhà thì không ai nhận. Ai cũng bảo: "Không phải của tôi!" Cuốn sổ xinh xắn, bọc bìa xanh, có hàng chữ nổi mạ bạc trông rất đẹp. Tôi mở ra xem là của ai...

Xin mời bác cứ đến chơi...  - Rau đắng

16/12/2014 20:43
Lượt xem 5632
Một ông văn sĩ rất có tiếng nọ vừa kỷ niệm ngày sinh thứ 60 của mình xong, ấy thế mà không hiểu tại sao lắm độc giả cứ khăng khăng cãi là ông phải nhiều tuổi hơn thế nhiều. Hay có chuyện lạ đời như vậy có lẽ là vì những cái nổi tiếng nói chung dễ được người ta gán thêm cho tuổi tác...

Giá không có ruồi !  - Rau đắng

16/12/2014 20:41
Lượt xem 4673
Quần áo đẹp thì không có! Nhà cửa thì chật chội, cả mấy bố, mẹ và anh chị em tôi phải ở chung một buồng. Thế thì học làm sao được! Giá tôi được một cái buồng, một cái tủ sách và bàn học riêng xem! Tôi không học giỏi bằng mấy chúng nó ấy à!

Cơn ác mộng  - Rau đắng

16/12/2014 20:40
Lượt xem 5240
Tôi đến đây với một trọng trách. Tôi không biết chính xác tôi đang ở đâu và người ta đang làm gì ở đây, nhưng không dám hỏi, vì sợ người ta cười, bảo tôi là anh ngố, không biết cả chỗ mình đang ở là chỗ nào nữa! Vì thế tôi cứ phải xem mọi vật xung quanh mà cố tự phán đoán lấy...

Không thể thành người  - Rau đắng

16/12/2014 20:38
Lượt xem 5803
Thế là hết!... Thế là tiêu tan cái mộng tiểu thuyết của tôi. Phải, trong tù tôi không viết được gì cả. Nhưng mà tù đã mở ra cho tôi một chân lý trăm ngàn lần quý hơn cuốn sách thai nghén kia. Tôi đã hiểu ra vì sao chúng ta không thể thành người được...

Quê ta vạn tuế  - Rau đắng

16/12/2014 20:35
Lượt xem 6107
Tớ cũng vui vì lại vào tù. Dù sao bây giờ trước mắt mọi người tớ cũng hiện hữu, mặc dầu chính thức thì đã là chết. Nhưng tớ còn 4 đứa con, chúng không ra sống cũng chẳng ra chết; trước pháp luật chúng chưa ra đời. Bố chúng không có thì sao chúng ra đời được?...

Hiển thị 11 - 20 tin trong 84 kết quả