Rau đắng

Máy ghi âm mặc váy  - Rau đắng

16/12/2014 21:16
Lượt xem 7516

Cô Ê-đi-ta ở cơ quan tôi, có thể nói thật là một chiếc máy ghi âm mặc váy jean. Biệt tài của cô ta là có thể kể lại cho tất cả cơ quan một câu chuyện nhiều lần mà không hề sai một chữ. Thậm chí đến một giọng nhấn mạnh ở những chỗ mang kịch tính cao, một lát ngừng ở những chỗ cần thiết để gợi sự tò mò, cô cũng không bao giờ thay đổi khác đi. Có thể phát điên lên được nếu nghe cô kể đến lần thứ mười một chuyện gì đó.

Thế mà bây giờ tôi đang phải nghe cô kể đến lần thứ mười rồi.

Chả là phòng làm việc của tôi có tường ngăn rất mỏng,và ngồi làm việc phải mở hé cửa, vì trời đã ấm rồi nhưng người ta lại thường đốt sưởi nóng hơn.

Lần đầu, tôi nghe thấy cô kể cho ai đó ở ngoài hiên.

- Anh có thể tưởng tượng được không, trong đời tôi chưa bao giờ xảy ra như vậy... (ngừng một lát để kích thích sự chú ý). Buổi sáng, tôi đang đi trên xe ô-tô-buýt thì lái xe bỗng dưng phanh đột ngột. Tôi bị xô ngã ngay vào lòng một người đàn ông đứng đằng trước... ( Lại ngừng vì để chuyển tiếp sang đoạn giật gân hơn). Tôi đang chờ chắc ông ta thế nào cũng mắng tôi vô ý vô tứ. Nhưng ông ta lại mỉm cười và nói: "Xin chào cô Ê-đi-ta xinh đẹp! Cô còn nhớ tôi không? Ngày xưa, chúng ta cùng đi học với nhau mãi, tôi là Stua-pếch đây mà". Anh ta nhận ra tôi ngay, tuy rằng chúng tôi không gặp nhau đã hai mươi năm nay. Đấy, anh bảo thế có lạ không?...

Chỉ sau vài phút, từ bên phòng thư ký đã lại vẳng đến tai tôi nội dung câu chuyện hồi hộp đầy kịch tính ban nãy: "... lái xe bỗng dưng phanh đột ngột. Tôi bị xô ngã vào lòng..." rồi sau đó một lát, lần này từ phòng đăng ký vẳng lại vẫn những lời trên: "... nhưng ông ta mỉm cười và nói: xin chào cô Ê-đi-ta xinh đẹp, cô có còn nhớ...". Chỉ nửa tiếng sau, câu chuyện trên lại được phát ở phòng kế toán: "... Anh ta nhận ra tôi ngay tuy chúng tôi không gặp nhau đã...".

Tôi đã thấy run cả tay lên, mạch máu giật giật trên thái dương và trong bụng cồn lên cái gì khó chịu. Phải làm gì đây, chứ không thì đến vào nhà thương điên mất.

Tôi vội nhảy bổ ra ngoài, và kịp tóm lấy tay cô Ê-đi-ta, khi cô đang đi đến chỗ ông trưởng nhóm.

- Này cô Ê-đi-ta, hãy nghe đây! Vừa xảy ra một câu chuyện hết sức lạ lùng đối với tôi. Sáng nay, tôi đang đi trên xe điện, mải nhìn không để ý đến chỗ rẽ. Tàu chao đi nên tôi suýt ngã và vô tình dẫm phải chân một người phụ nữ nào đó. Tôi đang chờ những lời trách mắng xứng đáng, thậm chí cả những lời nguyền rủa nữa của người đàn bà bất hạnh kia. Nhưng người phụ nữ ấy lại mỉm cười và nói: "Xin chào anh Cu-uyết-ti, anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã cùng làm việc với nhau ở Tơ-rớt. Từ đó đến nay đã hơn hai mươi năm, chúng tôi không gặp nhau, thế mà bà ta nhận ra tôi ngay. Đấy, chị bảo thế có lạ không?

Cô Ê-đi-ta tròn xoe mắt ngạc nhiên đứng nghe câu chuyện của tôi kể, mà không hề ngắt lời. Tôi đắc thắng quay trở về phòng làm việc, cô ta vẫn còn đứng sững ở đó như trời trồng.

Nhưng tôi vui mừng vì thắng lợi của mình quá sớm. Chỉ sau một hai phút, tôi đã nghe thấy giọng nói sôi nổi của Ê-đi-ta từ phòng ông trưởng nhóm:
- Anh có thể tưởng tượng được không, trong đời tôi chưa bao giờ xảy ra chuyện lạ như vậy. Cả hai trường hợp xảy ra trùng nhau như hệt. ( Ngừng một lát). Sáng nay tôi đang đi trên xe ô-tô-buýt thì lái xe bỗng dừng phanh đột ngột. Còn anh Cu-uyết-ti thì đang đi trên xe điện, mải nhìn không để ý đến chỗ rẽ. Tôi bị xô ngã vào lòng người đàn ông đứng đằng trước, còn Cu-uyết-ti thì dẫm phải chân một người phụ nữ nào đó. Tôi đang chờ chắc ông ta... Anh Cu-uyết-ti đang chờ những lời trách mắng...

Tôi chỉ còn kịp kêu lên: Hãy bảo cho tôi biết, gọi xe cấp cứu số điện thoại bao nhiêu?

Chuyện hài hước Hungary

Các tác phẩm khác

Một trận cười  - Hiếu Đức (dịch) - Rau đắng

16/12/2014 19:29
Lượt xem 3094
Tôi là chủ một công ty. Một hôm, tôi bỗng bốc lên quyết định làm một thực nghiệm do mình nghĩ ra. Thế là tôi liền triệu tập ngay mười mấy nhân viên của mình lại, rồi ra lệnh: "Bây giờ, các anh mỗi người hãy tự chửi rủa, hoặc nói xấu bản thân mình một câu. Tóm lại, các anh được chọn một trong hai cách đó".

Nhu nhược  - Rau đắng

16/12/2014 19:27
Lượt xem 3731
Tôi đã xin lỗi cô gia sư vì bài học tàn nhẫn vừa rồi và đưa cho cô cả 80 rúp mà cô đáng được nhận trong sự ngạc nhiên đến tột độ của cô. Cô ngượng nghịu cảm ơn và lui ra. Tôi nhìn theo cô hồi lâu và chợt nghĩ: "Trên đời này làm kẻ mạnh mới dễ làm sao!"...

Đừng quên mua dây thun cho quần đùi nhé!  - Rau đắng

16/12/2014 19:26
Lượt xem 3650
Cảm ơn những người đãng trí! Đúng là vì họ mà trên báo chí có những thông báo thế này: "Nhằm mục đích tiết kiệm, đã thải hồi hai chục viên chức khỏi cơ quan như thế như thế. Thay cho họ đã tuyển vào ba trăm người có trọng trách." Chuyện gì cũng xảy ra được cả!

Ông chồng và con vịt  - Rau đắng

16/12/2014 19:21
Lượt xem 3060
Bà vợ nhặt lông, rửa sạch, ướp chao, và bỏ lò nướng. Sau buổi trưa, gã nhân tình đến thăm. Trước khi từ giã, hắn hỏi có món gì cho hắn đem đến buổi họp mặt thân hữu của hắn không. Gã háu háu nhìn vào lò thấy con vịt sắp chín tới...

Ngụy biện và tình yêu  - Rau đắng

16/12/2014 19:20
Lượt xem 3254
Tôi đang học năm thứ nhất trường Luật. Vài năm nữa, tôi sẽ ra trường hành nghề. Tôi biết rất rõ tầm quan trọng của kiểu người vợ khả dĩ đem lại thành công rực rỡ cho một luật sư. Những luật sư ăn nên làm ra mà tôi đã quan sát, hầu như không trừ một ai, đều có vợ là những phụ nữ đẹp, duyên dáng, thông minh...

Anh Hai Tèo  - Rau đắng

16/12/2014 19:17
Lượt xem 3469
Đúng, nhưng đâu phải Tèo suông. Ta là Tèo "mã tấu", tiếng tăm trùm khu Xóm Củi. Ta đến để thanh toán, à không, để trả tiền cho công ty đã giúp ta. Nhưng ta chán lưu manh rồi. Ta nhận ra khác với keo bẫy chuột hoặc máy đánh mèo, thương hiệu của con người phải thay đổi thì đời mới khá. Nhanh lên!

Quà tặng  - Rau đắng

16/12/2014 19:14
Lượt xem 4529
Sáng nay, vợ tôi đánh thức tôi bằng những cái vuốt ve kèm theo những lời thì thầm dịu dàng nhất trong vốn từ vựng của cô ấy. Lập tức tôi hiểu rằng có chuyện gì không ổn đây. "Anh yêu, anh có biết hôm nay là ngày gì không?"

Cho một tách trà đặc nhé  - Rau đắng

16/12/2014 19:13
Lượt xem 3417
Ở những người cùng thế hệ với tôi, nghĩa là những người sinh ra vào cuộc Đại thế chiến thứ nhất và lớn lên đúng vào cuộc Đại thế chiến thứ hai, thì trừ một vài trường hợp rất hãn hữu, còn tôi thì cam đoan là anh nào cũng có một thói lập dị nào đó...

Nấm độc  - Rau đắng

16/12/2014 19:09
Lượt xem 4662
Ít lâu sau tôi nghiễm nhiên trở thành trợ lý gần gũi nhất của tổng giám đốc. Nhiệm vụ của tôi là thỉnh thoảng lại phải làm ra vẻ như bị chóng mặt. Còn khi nào tôi lên cơn co giật thì tôi lại được trọng thưởng. Thế là tôi đã hoàn thành việc thăng quan tiến chức.

Hỏng việc  - Rau đắng

16/12/2014 19:07
Lượt xem 4195
Giờ đây nằm trên giường, tôi tự đấm ngực mình thùm thụp. Trái tim tôi như bị ai đó cào xây xước. Bạn đọc ơi, làm thế nào để thay đổi tình thế được bây giờ? Làm thế nào để lấy lại những điều đã trót nói ra? Tôi sẽ phải thanh minh với nàng ra sao đây?

Hiển thị 51 - 60 tin trong 84 kết quả