Rau đắng

Mình làm chủ mình...  - Rau đắng

16/12/2014 21:23
Lượt xem 7374

A-gơ-nhi-a, vợ của Ma-kha-in, đi thăm bà mẹ bị bệnh. Trước khi lên tàu, chị nói với chồng:
- Không có em ở nhà anh sẽ ra sao?

- Em coi anh là con nít ư?

- Nếu anh là con nít, em lại chẳng lo. Đằng này, anh là gã đàn ông lớn gộc, hễ vợ không để mắt tới là lập tức vớ lấy chai rượu!

- Em tưởng anh ít việc lắm sao? Ngay bây giờ, anh phải đi mua vôi về quét nhà bếp này. Vậy mà em cứ nghĩ là anh sẽ nốc rượu...

- Xin anh đừng nói xạo! Em sống với anh đâu chỉ mới năm đầu tiên...

Tàu chuyển bánh. Mi-kha-in rời sân ga. Anh lẩm bẩm: "A ha, bây giờ mình mới thực sự được làm chủ mình! Cô nàng nghĩ mình sẽ nốc rượu thì mình sẽ nốc rượu cho biết tay". Nhưng rồi, anh lại không tạt vào quán rượu, mà tạt vào cửa hàng bán vôi. Mua xong vôi, anh nghĩ: "Hôm nay chưa nên uống rượu vội. Sáng mai, đầu óc tỉnh táo, mình sẽ quét vôi nhà bếp. Khi vôi khô, mình sẽ ra quán mua rượu về thết đãi... mình. Vậy mới đã chớ!".

Sáng hôm sau, Mi-kha-in vui vẻ quét vôi nhà bếp. Quét vôi xong, anh lại làm mấy cái móc ở ban-công để chăng dây cho chị phơi quần áo. Sau đó, anh làm tổng vệ sinh nhà cửa rồi ngồi sửa bàn ủi... Mải mê làm hết việc này đến việc khác, Mi-kha-in quên cả việc đi mua rượu.

Hai hôm sau, A-giơ-nhi-a trở về khi bệnh tình của mẹ đã thuyên giảm. Chị chẳng buồn hỏi anh ở nhà có uống rượu hay không. Hỏi cũng vô ích thôi, vì chắc chắn anh sẽ nói xạo! Chị nghĩ thế...

Truyện hài hước Bungari

Các tác phẩm khác

Nhỏ và đẹp  - Rau đắng

16/12/2014 20:46
Lượt xem 5248
Tôi bắt được một cuốn sổ tay dưới gầm bàn trong nhà. Nhưng hỏi người nhà thì không ai nhận. Ai cũng bảo: "Không phải của tôi!" Cuốn sổ xinh xắn, bọc bìa xanh, có hàng chữ nổi mạ bạc trông rất đẹp. Tôi mở ra xem là của ai...

Xin mời bác cứ đến chơi...  - Rau đắng

16/12/2014 20:43
Lượt xem 5618
Một ông văn sĩ rất có tiếng nọ vừa kỷ niệm ngày sinh thứ 60 của mình xong, ấy thế mà không hiểu tại sao lắm độc giả cứ khăng khăng cãi là ông phải nhiều tuổi hơn thế nhiều. Hay có chuyện lạ đời như vậy có lẽ là vì những cái nổi tiếng nói chung dễ được người ta gán thêm cho tuổi tác...

Giá không có ruồi !  - Rau đắng

16/12/2014 20:41
Lượt xem 4662
Quần áo đẹp thì không có! Nhà cửa thì chật chội, cả mấy bố, mẹ và anh chị em tôi phải ở chung một buồng. Thế thì học làm sao được! Giá tôi được một cái buồng, một cái tủ sách và bàn học riêng xem! Tôi không học giỏi bằng mấy chúng nó ấy à!

Cơn ác mộng  - Rau đắng

16/12/2014 20:40
Lượt xem 5228
Tôi đến đây với một trọng trách. Tôi không biết chính xác tôi đang ở đâu và người ta đang làm gì ở đây, nhưng không dám hỏi, vì sợ người ta cười, bảo tôi là anh ngố, không biết cả chỗ mình đang ở là chỗ nào nữa! Vì thế tôi cứ phải xem mọi vật xung quanh mà cố tự phán đoán lấy...

Không thể thành người  - Rau đắng

16/12/2014 20:38
Lượt xem 5786
Thế là hết!... Thế là tiêu tan cái mộng tiểu thuyết của tôi. Phải, trong tù tôi không viết được gì cả. Nhưng mà tù đã mở ra cho tôi một chân lý trăm ngàn lần quý hơn cuốn sách thai nghén kia. Tôi đã hiểu ra vì sao chúng ta không thể thành người được...

Quê ta vạn tuế  - Rau đắng

16/12/2014 20:35
Lượt xem 6094
Tớ cũng vui vì lại vào tù. Dù sao bây giờ trước mắt mọi người tớ cũng hiện hữu, mặc dầu chính thức thì đã là chết. Nhưng tớ còn 4 đứa con, chúng không ra sống cũng chẳng ra chết; trước pháp luật chúng chưa ra đời. Bố chúng không có thì sao chúng ra đời được?...

Chuyện vợ chồng  - Rau đắng

16/12/2014 20:31
Lượt xem 4371
Thánh Ala ơi! Con phải làm thế nào đây... Xin Thánh rủ lòng ân ưu. Thôi, nín đi em... lúc anh bảo anh không lấy vợ thì em cáu. Ðến lúc anh bảo anh có lấy vợ em cũng lại cáu. Thế em lệnh cho anh nói gì có phải hơn không?

Phải ho lao mới được  - Rau đắng

16/12/2014 20:30
Lượt xem 4049
Các bạn cứ xem, nhờ giời, chúng tôi còn khoẻ mạnh sống qua được mùa đông này, đến sang năm tất cả nhà sẽ được mua than cho mà xem. Vì nói gì thì nói, chứ cứ sống ở chỗ lạnh lẽo không có gì sưởi ấm thì chắc chắn là được ho lao rồi.

Diễn văn trong lễ khánh thành  - Rau đắng

16/12/2014 20:29
Lượt xem 4604
Các ông biết không, từ nhỏ lưỡi tôi đã dẻo lắm. Ðừng nghĩ rằng tôi bốc phét. Quả thực là tôi nắm được nghệ thuật diễn thuyết. Tất nhiên nghệ thuật này không lộ ra trong những câu chuyện hàng ngày, chẳng hạn như câu chuyện của chúng ta bây giờ, nhưng hễ cứ đứng trước một đám đông là thằng diễn giả trong người tôi lại đứng dậy...

Hội nghị các nhà giải phẫu  - Rau đắng

16/12/2014 20:26
Lượt xem 4972
Yên lặng cho! Vâng, thưa quý vị, chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng lúc đó ở nước chúng tôi vừa ban hành Luật Báo chí mà. Nhà báo không tài nào mở miệng ra được nên buộc tôi phải cắt amidal cho anh ta qua đường... hậu môn!

Hiển thị 21 - 30 tin trong 90 kết quả