Rau đắng

Ngân hàng  - Rau đắng

16/12/2014 21:13
Lượt xem 5862

Cứ bước vào ngân hàng là tôi bị khớp. Các nhân viên nhìn tôi dọa dẫm, quầy giao dịch thì lạnh lùng, ánh tiền khiến tôi toát mồ hôi hột. Tóm lại, mọi thứ trong ngân hàng đều như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Vì vậy, mỗi lần có việc gì dính dáng đến ngân hàng là tôi lại trở nên ngốc nghếch thậm tệ.

Khi lương tôi được tăng lên đến con số 50 đôla thì tôi quyết định ngân hàng là nơi duy nhất tôi có thể yên tâm gởi gắm tài sản của mình. Tôi rụt rè bước vào ngân hàng, len lén nhìn mấy cô nhân viên. Có lẽ mở một tài khoản phải cần đến sự tư vấn của ngài giám đốc. Nghĩ thế nên tôi bước đến quầy có ghi chữ "Thu ngân". Ngồi sau quầy là một cô nhân viên với ánh mắt vô cùng ấn tượng.

- Làm ơn cho tôi gặp ngài giám đốc - rồi tôi vội thêm - gặp riêng (tôi thật sự không hiểu vì sao mình lại nói thế).

- Tất nhiên - nói rồi cô nhân viên thu ngân đi kiếm ngài giám đốc.

Giám đốc là một người trầm tính và nghiêm khắc. Tôi ôm khư khư 56 đôla của tôi trước ngực.

- Ông cần gì ạ?

- Tôi có thể nói chuyện riêng với ông? (lần này cũng vậy, tôi đâu có định nói "riêng", nhưng nó lại tự nhảy ra khỏi miệng tôi).

Ngài giám đốc nhìn tôi nghi ngại. Có lẽ ông ta nghĩ rằng tôi chuẩn bị tiết lộ một bí mật vô cùng khủng khiếp.

- Đi theo tôi. - Rồi ông ta dắt tôi đến một văn phòng có cửa khóa - Ở đây chúng ta sẽ không bị quấy rầy. Mời ông ngồi.

Chúng tôi ngồi xuống và nhìn nhau một lúc lâu bởi vì tôi không thể thốt ra lời nào.

- Có lẽ ông từ Pinkerton đến?- Ông ta thì thầm.

Chắc dáng điệu khả nghi của tôi làm ông ta tưởng tôi là người của đối thủ cạnh tranh.

- Không, không, tôi không phải người của Pinkerton. Thật ra, tôi đến đây để mở một tài khoản. Tôi có ý định gửi toàn bộ tiền mà tôi có vào ngân hàng của ngài.

- Bao nhiêu ạ?

- Cũng khá lớn đấy. Tôi định gửi ngay bây giờ 56 đôla và cứ hằng tháng lại gửi thêm 50 đôla.

Ngài giám đốc đứng phắt dậy, gọi nhân viên với giọng khó chịu thấy rõ:
- Ông Montgomery, quý ông đây muốn mở một tài khoản 56 đôla. Tạm biệt ông.

Tôi đứng dậy. Một cái cửa sắt khổng lồ mở ra từ một vách tường và tôi bước vào một căn phòng toàn két sắt. Giọng giám đốc lạnh ngắt: "Mời ông ra ngay" rồi chỉ cho tôi đường đi đúng.

Tôi đi một mạch đến quầy thu ngân, đẩy nhanh 56 đôla về phía người nhân viên. Sau khi tôi ghi số tiền gửi tiết kiệm vào một tờ giấy, anh ta yêu cầu tôi ký tên mẫu để lưu trữ. Lúc đó, tôi hoàn toàn không ý thức được là mình đang làm gì nữa. Ngân hàng chao đảo trước mắt tôi.

- Thế là xong rồi đấy à? - Giọng tôi trống rỗng vô hồn.

- Vâng, thưa ông.

- Thế thì tôi muốn phát hành một tờ séc.

Tôi định rút ra 6 đôla tiêu vặt. Một người chuyển cho tôi tập chi phiếu, và hướng dẫn tôi cách viết séc. Có lẽ, mọi người trong ngân hàng cho rằng tôi là một triệu phú lẩm cẩm. Tôi ghi gì đó lên tờ séc rồi đẩy về phía người nhân viên. Anh ta đọc nó một lúc rồi la lên kinh ngạc:
- Cái gì? Ông rút ra hết ngay bây giờ?

Thì ra tôi đã ghi 56 đô la thay vì 6 đô la. Nhưng sự đã rồi và tất cả nhân viên ngân hàng đều đã dừng công việc để quan sát tôi. Sự lo lắng khiến tôi đâm liều lĩnh. Thôi, đã lỡ phóng lao thì phải theo lao vậy.

- Vâng, tất cả!

- Ông rút hết tiền ra?

- Cho đến đồng xu cuối cùng.

- Ông không gửi tiền ở đây nữa à? - Người nhân viên chưa hết kinh ngạc.

Gom chút can đảm còn sót lại, tôi làm ra vẻ cứng nhắc trước quyết định của mình. Người nhân viên miễn cưỡng làm các thủ tục trả lại tiền cho tôi.

- Ông muốn thế nào?- Anh ta hỏi.

- Sao cơ?

- Ông muốn như thế nào?

- À,... giấy bạc 50 - tôi hiểu ra và cố gắng trả lời ngay không suy nghĩ.

- Thế còn 6 đô la? - Anh ta lạnh lùng.

- Giấy bạc 1 đô la.

Tôi cầm lấy tiền và lao ra khỏi ngân hàng. Kể từ đó, tôi không bao giờ giao dịch với ngân hàng nữa. Tôi cất tiền mặt trong túi quần và nhét tiền tiết kiệm dưới vớ.

Các tác phẩm khác

Thư gởi ông Trời  - Rau đắng

16/12/2014 20:03
Lượt xem 3882
Gởi Ông Trời: Số tiền con xin Ông Trời, chỉ có bảy đồng Peso đến tay con mà thôi. Xin Ông Trời gởi cho con phần còn lại, vì con đang cần số tiền này lắm lắm. Nhưng Ông Trời đừng gởi qua đường bưu điện nữa, vì cái đám nhân viên bưu điện là một đám lưu manh!

Lên giá đến nơi rồi  - Rau đắng

16/12/2014 20:02
Lượt xem 3651
Nếu nghe lời kẻ quen thuộc thì nhà tôi phải thành kho thực phẩm, còn tôi thì thuê khách sạn mà trú. "Bác phải tìm nơi tích trữ...", "Không phải một vài cân, mà là mấy bao mấy thùng, mấy bịch". Sáng danh Đức Ala, tôi làm gì có tiền! Tôi chỉ chạy được một cân dầu ôliu, ba bánh xà phòng, một gói trà, một cân đường thôi.

Nghĩa vụ đối với Tổ quốc  - Rau đắng

16/12/2014 20:01
Lượt xem 3485
Tóm lại là suốt 15 ngày tôi cứ đi moi hết vị này đến vị khác trong đoàn... Tôi làm việc như một nhà phẫu thuật lành nghề. Nói thật chứ, giá tôi có lấy mất một lá phổi của những anh chàng đù đờ này thì có lẽ họ cũng chẳng hay biết gì...

Tội đồ bất đắc dĩ  - Rau đắng

16/12/2014 19:58
Lượt xem 3770
Chiếc ô tô buýt chật ních người. Nhưng giữa đám người chen chúc ấy vẫn nổi bật lên một vị khách mà thoáng trông cũng biết ngay là đi nhầm xe. Chỗ của ông ta lẽ ra là trong xe cấp cứu mới phải. Vì tay trái ông ta bị buộc treo lên vai bằng một dây vải trắng, đầu thì băng bó chằng chịt, một mắt thì sưng húp lên...

Secmenđi sinh ngày nào?  - Rau đắng

16/12/2014 19:57
Lượt xem 3604
Ðúng là thời buổi bây giờ, không nói gì đến hạng dân thường, mà ngay cả những người có học cũng chẳng anh nào quan tâm gì đến khoa học cả! Nhà bác học này có cống hiến rất lớn cho nền lịch sử văn học nước ta đấy, vì ông ta đã tìm ra một ngày quan trọng...

Vì sao mèo cúp đuôi chạy?  - Rau đắng

16/12/2014 19:55
Lượt xem 3515
Con người dù sao cũng khôn ngoan, biết cách trở về trạng thái bình tĩnh. Nhưng còn chú mèo? Chú nhảy bổ đi mất như hoá dại. Liệu rồi chú có lấy lại được bình tĩnh hay không? Điều ấy đến bây giờ tôi vẫn chưa dám chắc.

Phải hét thật to  - Rau đắng

16/12/2014 19:52
Lượt xem 4367
Trước đây tôi đã vài lần được xem đấu vật, và tôi biết các võ sĩ có quyền hét thật to để tự chấn an và uy hiếp tinh thần của đối phương. Tôi còn biết làm gì được? Tôi cố làm bộ mặt thật dữ tợn, vỗ tay vào đùi đen đét và ra sức gào thật to đến đau quặn cả bụng. Tôi thấy đối thủ của tôi hơi lùi lại...

Xếp hàng  - Rau đắng

16/12/2014 19:51
Lượt xem 4835
Về nhà tôi để mũ lên bàn. Lúc làm việc thỉnh thoảng tôi ngẩng đầu lên nhìn. Một mặt nó gợi nhớ cái xuẩn ngốc của tôi, mặt khác, nó cũng là một nguồn an ủi thật hú vía? Suýt nữa ngày mai tôi đi mua một cây xe điếu thì sao? Biết dùng nó làm gì cho được?

Con vẹt A-ra  - Rau đắng

16/12/2014 19:47
Lượt xem 3775
Cứ nhắm mắt lại là hình dung ra cảnh tượng: sau khi từ cơ quan về, mệt mỏi vì những hội nghị hay các cuộc họp quan trọng, Ni-rep buông mình xuống chiếc ghế bành rất sâu và êm, tha hồ ngắm nghía con vẹt. Con chim nhập khẩu nhiều màu sắc đó kính cẩn nhìn chủ và cất tiếng chào lạ tai: "ca-răm-ba" hay "măm-ba" gì đó.

Đầu bếp có bằng cấp  - Rau đắng

16/12/2014 19:46
Lượt xem 3538
Dạo bước trên phố, tự nhiên cảm thấy bụng đói thì vừa lúc tôi bước gần đến một nhà hàng đặc sản. Một năm trước, tôi đã có dịp thưởng thức tại đây món gà tần hạt sen thơm tho béo ngậy, cho đến nay vẫn không thể nào quên...

Hiển thị 31 - 40 tin trong 81 kết quả