Thơ

Giáng sinh 2014 của bọn FA  - Thơ vui  - Thơ

17/01/2015 14:13
Lượt xem 49170

Giáng sinh lại phải ở nhà
Chờ người đưa đón chẳng ma nào mời
Vì nhan sắc dưới... tuyệt vời
Để cho hạnh phúc cạch lời hỏi han.

*

Giáng sinh nước mắt chứa chan
Chỉ lo năm mới “bình an” thế này
Cô đơn quá đỗi mê say
Để cho ta phải mắt cay mi sầu
Bao giờ mới được ăn trầu
Có người đưa đón mong cầu sớm thôi
Lập đàn giải hạn để rồi
Giáng sinh năm tới có “mồi” dẫn đi
Tò mò xem họ làm gì
Nhà nghỉ tăng giá là vì khách đông
Rồi lại tăng giá hoa hồng
Đường phố chật ních vợ chồng người yêu
Đèn sáng từ sớm tới chiều
Lòng ta sạm tối chưa liều với ai
Cô đơn quá đỗi là dài
Sao ta cứ phải lai rai một mình
Người ta hạnh phúc hữu tình
Còn ta thì phải một mình co ro
Đắp chăn nằm ngủ khò khò
Hận đời chơi “lệch” chẳng cho chút gì
Giáng sinh họ được vu vi
Ôm nhau tay nắm cười hì sướng vui
Đường xá xe tới người lui
Lòng ta thì chẳng thấy vui tí nào
Sao ta cứ mãi bị “out”
Đời chơi chả đẹp tí nào đời ơi
Ăn chơi lại sợ mưa rơi
Biết bao giờ có gấu mời Noel
Năm nay chưa được sáng đèn
Noel năm tới một phen đổi đời
Ước mong năm mới được mời
Ghế sau lại có chỗ ngồi ấm êm
Ông già bỗng hiện trong đêm
Tặng cho điều ước có thêm bạn đời
Thế là tết có người chơi
Và ta sẽ hết cái thời FA.

*

Vẫn là điều ước riêng ta
Dù cho điều đó rất là xa xôi,
Năm ngoái cũng ước thế rồi
Mà năm nay vẫn đứng ngồi... ước mơ!

Theo Đỗ Huệ (Dân Việt)

Các tác phẩm khác

Con gà đất, cây kèn và khẩu súng  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:17
Lượt xem 11566
Nhân nghĩ về người thổi kèn trong "Mũi thép" kịch của Nguyễn Vũ

I.
Con gà đất bảy màu
Sống bằng hơi con trẻ
Hùng dũng gọi mùa xuân
Mặt trời vàng long lanh trên chợ Gia lạc

Đất ngoại ô  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:15
Lượt xem 25913
Khu phố ngoại ô
Tầm tã rụng bên dòng sông
những người dân nghèo về đây
như vỏ hến chiều chiều tấp lên các bến

Đất nước  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:14
Lượt xem 15660
Khi ta lớn Đất Nước đã có rồi
Đất Nước có trong những cái "ngày xửa ngày xưa.." mẹ thường hay kể
Đất Nước bắt đầu với miếng trầu bây giờ bà ăn
Đất Nước lớn lên khi dân mình biết trồng tre mà đánh giặc.

Giặc mỹ  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:13
Lượt xem 23983
Khi tên lính Pháp cuối cùng đi đến trước dòng sông
Vươn qua thành cầu soi mặt mình dưới nước
Nó bỗng nhổ nước bọt vào nơi nó vừa ngắm được
Khuôn mặt chủ nghĩa thực dân cũ tan rồi trên sông nước quê ta

Gửi anh Ttường  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:12
Lượt xem 16617
Về những gì tôi muối nói cùng anh
Là buổi cách xa mà mùa xuân đẹp quá
Hoa riềng trắng bên hiên nhà yên ả
Và lũ ve rừng kêu khi trăng lên

Hình dung về Chê Ghêvara  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:11
Lượt xem 12772
Tôi hình dung Chê đi trong rừng
Với khẩu A.K
Những viên đạn cài trong băng
Như hàm răng nghiến chặt

Hồi kết cuộc  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:10
Lượt xem 35010
Chúng nó đã đi rồi
Những tên đã đến 100 năm
Những tên vừa đến 20 năm
Chúng nó đã lội ra biển Đông

Khoảng trời yêu dấu  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:10
Lượt xem 13052
Khi nhà em ở phía đông
Mỗi ban mai, mặt trời hồng chỗ em
Tưởng như em đó, bên thềm
Hồng hào chải mái tóc mềm xuống vai

Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:09
Lượt xem 13817
Em ru Tai ngủ trên lưng mẹ ơi
Em ngủ cho ngoan đừng rời lưng mẹ
Mẹ giã gạo mẹ nuôi bộ đội
Nhịp chày nghiêng giấc ngủ em nghiêng

Lau  - Nguyễn Khoa Điềm - Thơ

20/12/2014 15:09
Lượt xem 30263
Xe đi trong rừng lau
Lau làm mây, lau làm bàn tay
Vuốt nhẹ vào buồng lái
Buồng lái ta có giàn tre làm mái

Hiển thị 881 - 890 tin trong 2647 kết quả